từ một giấc mơ cho riêng em
      
      
      
      
        Trong giấc mơ cuối mùa thu 
em chợt thấy anh 
trong đêm tối 
bước cùng em 
điệu luân vũ quay cuồng 
tiếng vĩ cầm 
réo rắt 
một cung thương 
như vết chém 
xé màn đêm im lặng.
Em tỉnh giấc 
giữa không gian quạnh vắng 
thấy quanh mình 
thừa thải những đơn côi 
anh thật gần 
sao lại quá xa xôi 
để tiếng nhạc 
trong đêm buồn 
thao thức.
Bên ngoài kia 
mùa Đông đang trở giấc 
và bên em 
sương gió lạnh vô cùng 
anh có về 
cho kịp một mùa Đông 
hay cứ để 
tình mình không đoạn kết.
Những ngón tay em 
bây giờ mỏi mệt 
chiếc dương cầm 
im lặng cũng ngủ quên 
trên phím đàn 
còn khúc nhạc không tên 
viết dang dở 
như tình mình dang dở.
Em còn đây 
phía bên kia nỗi nhớ.
Phạm Ngọc