bất hạnh
Em cứ trốn chạy cho tôi hoài đuổi bắt
đôi môi hồng và mái tóc dòng sông
khi tình yêu mất còn trong khoảnh khắc
tìm em đâu trên năm tháng mịt mùng
Môi em cười cũng đủ để bâng khuâng
tóc em bay níu theo lời hẹn ước
cỏ hoa vui trên bàn chân em bước
tôi vẫn buồn như chiếc ghế đợi ai
Chuyện tình mình nào có ở tương lai
thân quen quá cũng thành xa lạ quá
em mong manh như cơn mưa mùa hạ
tôi xanh xao hiu hắt nỗi đợi chờ
Cũng chẳng còn hoa mộng của ngày xưa
em áo mỏng vai gầy xa xôi lắm
tôi quanh quẩn giữa mùa yêu bất hạnh
đời bây giờ khổ hạn những ngày mưạ
Phạm Ngọc
17092003