tôi như lá rụng
Buồn tôi từng món bày hàng
Dại khờ ngày cũ, ương oan bây giờ
Em cười rất đỗi ngây thơ
Tay cầm từng món cân đo dịu dàng
Soi nhìn lá phổi, buồng gan
Ngắm tôi cằn cỗi dung nhan tím chiều
Công danh một dúm nhẹ hều
Hư danh một rổ mốc meo đáng gì
Lại em quây quả bỏ đi
Tôi như lá rụng hoài nghi đất trời