khoảng mong manh còn lại
"rún em sâu
anh thả đồng tiền qua không lọt"
-cúi xuống đi môi khẽ chạm làn da
em sẽ nhận
(ừ biết đâu, có thể...
đáp tình anh từ thuở chửa yêu người)
"đâu còn gì để viết
anh chỉ muốn hôn em"
vâng, vứt hết mỹ từ đi anh ạ
một hôm nào chữ sẽ hóa ra tro
anh hãy đến và siết em thật chặt
(dẫu hơi thở em riêng-chỉ-cho-người!)
chẳng có gì công bằng anh nhỉ?!
đời sống cũng là muôn mặt đấy thôi
anh có đến -hãy nhẹ tay khép cửa
đừng chạm vào... khéo vỡ chút mong manh!
03.16.2004