có những lúc...
Có những lúc lòng buồn như thể,
Lời kinh cầu chỉ vang vọng tiếng âm xưa...
Người đi rồi...
Đời chia muôn lối ngả
Tiếng giọt sầu tí tánh trong đêm mưa...
Có những lúc lòng buồn vô số kể,
Tình Yêu này đã vỗ cánh bay đi,
Yêu thương ư?
Giận hờn ư?
Giờ còn lại những gì?
Có còn chăng nỗi sầu trong đáy mắt...
Có những lúc chợt thấy lòng se sắt,
Một thoáng hương trong ký ức hiện về,
Với tiếng cười vụn vỡ trong cơn mê,
Lạ lùng nhỉ, giờ như người xa lạ!
Có những lúc chợt thấy lòng sắt đá,
Tưởng chừng như mọi đau khổ đã qua,
Bao yêu thương, bao thương nhớ đã xa ...
Nhưng lạ quá...,
Lòng mình sao vẫn nặng?!?!
Có những lúc lòng buồn như thế,
Chơ vơ lòng cô độc giữa xôn xao...
Em cũng cười...
Cũng nói tiếng lao xao...
Lòng chợt nghẹn khi đêm về đối mặt...
Em ngồi đây chờ một ngày nắng tắt...
Hái sao trời thành giọt nước mắt đong đưa ...