ngất ngưởng tôi ( mắt ngược lòng đời )
chân đi lụng thụng lê trên đất
áo xổ lung tung quét theo đời
gieo tiếng đồng tiền vơ nụm giấy
tình, thơ cũng vào đấy mà thôi
gõ tiếng kiềng bà xin cốc rượu
ngửa tay chú hỡi có miếng mồi
con chim con cá hôi lên miệng
tóc bạc tóc sâu kén hoá sầu
vai lành áo rách không nề nếp
cái kiếp nhân gian có hề gì
vò đầu bứt tóc chân say đảo
bước ngược bước xuôi ngất ngưởng tôi
được mùa nước lớn sâu no lá
chín mấy đọt thơ đất ủ mầu
hồ sâu đầy dần cơn thất thoát
mủng phất phơ trôi chiếc nhân gian
lạ xa hôm nay nghèo vẫn vậy
ngất say chân vẫn một chiếc giầy
đi qua cục đá lòng muốn đá
lại nghĩ chân đau kịp tỉnh ngây
buồn tôi nhiều lắm thơ không chữ
một lối đi về lối tỉnh say
tội gì sống ở chỗ không mây
phố không còn chữ buồn xa đọa
kéo tay ngồi xuống chỗ bơ vơ
bên này bên đó dẫu đôi bờ
quán thơ có vách mình đề chữ
chữ viết chữ treo chữ họa thơ