chiều sa mạc
nếu có một ngày nào lòng thừa thãi
chưa phá ra cười tim đã bịt tai
buồn lóc cóc từng vòng quay vào tối
như thành xưa tiếng xe ngựa ngày dài
lắng nghe chỉ thấy mưa trên gió dại
như thinh không nhắc nhở tiếng âm trình
nhớ gì yêu khi ai trả tiếng sinh linh
cơn ngầy ngật vùi ta vào nha phiến
em cười thỏa khi lòng ta đốn ngã
em vỗ tay khi ta hóa âm sầu
dải hương hoa chẳng biết trói vào đâu
hoang mạc đó một bóng câu chiều xuống
lỏng tay cương ta để cho ngựa rải
không đi đâu chẳng hấp tấp chiều dài
núi chập chùng sóng cũng chẳng thấy cùng
hoa âu yếm tìm đâu lòng sa mạc
tiếng tù và tìm trâu về cõi độ
thõng tay trôi lòng tìm ráng mây trôi
đau lòng quá ngựa già quên sôi nổi
từng bước chân lẩn quẩn dẫm lòng chiều