trong sương
Mắt sương lạc mất buổi chiều
Tóc sương xõa gió xiêu xiêu dáng đồi
Khăn sương ta trải em ngồi
Tay sương che lạnh ủ lời dịu êm
Mùi sương căng ngát vòm đêm
Tiếng sương nhè nhẹ ướp mềm môi nhau
Lòng sương thanh khiết một màu
Vai sương thấm những giọt sầu vu vơ
Vị sương ngọt đến không ngờ
Chân sương xin trọ bến bờ em thôi
Sáng ra nắng mới sương vơi
Chỉ còn cỏ nhớ nửa đời gió sương.
Đà Lạt 1998