trăng vàng gió cuốn
Đường xưa nắng đổ dốc buồn
Thân em con gái dặm trường Á Đông
Buổi về lòng bỗng nhớ mong
Nhớ người áo vải sương rừng ướt vai
Anh ơi! Cả nước đọa đày
Buồn kia đâu dễ một ngày mà quên
Giữa hồi trống trận giục lên
Ai người Phạm Thái vai nghiêng gánh đời
Hay là rượu nhạt đêm vơi
Trăng vàng gió cuốn rã rời qua song.
.