dẫm lại đường yêu
‘’Tình tôi. Ôi rất tầm thường !
Nhưng tôi gói trọn một trường ái ân !’’
(Mặc Trúc Lang)
Gặp anh, em như người trong cơn mộng
Nghe vọng về tình ái khắp đó đây
Ly rượu hồng đầy vơi cười ngất ngây
Thơ trầm bổng, cuồng quây theo gió lộng
Tiệc chưa tàn, trời chuyển động mưa bay
Tia mắt ấy, say tình hay say rượu ?
Đêm nay về ấp ôm trong giấc ngủ
Môi mỉm cười khi nhớ chén nồng cay
Em muốn say cùng anh suốt đêm nay
Và, muốn anh hát bài ca tình ái
Anh, người trai sống nhiều và từng trải
Nên bất cần ai dở hoặc ai hay
Nhìn mắt anh, em muốn nói thật nhiều
Nhưng, sợ anh tưởng em không bình tĩnh
Ô hay ! Em đang say say, tỉnh tỉnh
Chợt nghe lòng đàn khảy bản nhạc yêu
Vừa gặp anh, em dệt mộng quá nhiều
Ắt rồi đây, sẽ gặp điều khổ ải !
Sao tim em cứ cuống-cuồng sợ hãi ?
Cảm thấy lòng đang dẫm lại đường yêu!
Bước chân em thất thểu đạp sương chiều
Tóc ươn ướt thấm dần trong da thịt
Trăng, sao lặn bốn bề đen mù mịt
Chỉ còn em ngờ nghệch bước cô liêu.
Ánh đèn khuya mờ nhạt cảnh điều hiu
Em chẳng biết về đâu trong đêm tối
Đường trăm ngã mà như đà nghẽn lối
Ngõ ngách nào em vào giấc mộng yêu ?
Anh hỡi ! Nào phải em yêu vội vã
Vì con tim hối hả vụt bừng lên
Thôi, cần gì để tìm hiểu chi thêm
Yêu cứ yêu, chứ sợ gì anh hỡi !
Khổ đau. Hạnh phúc. Em xin trao gởi
Do duyên trời sẽ định đoạt dùm em
Giông bão tới hay êm đềm trôi chảy ?
Đường yêu đương dẫm lại giữa đêm buồn.