vịnh
Vịnh Hè
Hè đến hè đi nợ chất chồng
Hè nào đỏ lửa hè nào không?
Hè này nợ đó làm sao trả
Hè nhau đội đá vá trời Ðông
Hè đến hè đi tuổi chất chồng
Hè nào bẻ gãy chiếc cùm gông
Hè về nung nấu con tim lửa
Hè nhớ quê xưa vẫn một lòng
Vịnh Thu
Ngọn gió nào đưa Thu tới đây
Sao Thu vàng úa cỏ cùng cây
Bao lần anh bảo Thu thương mến
Thu để anh yên đừng quấy rầy
Biết mấy Thu rồi trăng cùng mây
Theo anh đất khách hồn Thu này
Chiếu chăn trở lạnh mời Thu tới
Tình Thu chiếc lá cuối cùng bay
Vịnh Ðông
Gió tuốt cành cây lá chẳng rơi
Mới nhớ Thu đi đã mấy đời
Ðông về thêm ấm tình chăn gối
Thêm lạnh hồn ai chốn mù khơi
Bên tách cà phê trông tuyết rơi
Bếp lửa yên vui nhắc chuyện đời
Dạo ấy ta đi làm lính thủy
Không Ðông cũng lạnh giữa biển khơi
Lạnh quá mà sao sương vẫn rơi
Bến bến dừng chân ấy tình đời
Bám trên tượng sắt sương đông lạnh
Theo ta chỉ bóng trăng ngàn khơi
Ðêm nay vằng vặc ánh sao rơi
Biết nói làm sao mặc cuộc đời
Chiếu chăn nồng ấm tình ta mãi
Thèm Ðông thèm cái lạnh khơi khơi
Ðừng bảo ta rằng tuyết hết rơi
Ai đuổi Ðông đi chết cửa đời
Xuân đến ai mong ta chẳng biết
Gió xuân cũng chỉ gió ngoài khơi
Vịnh Xuân
Rục rịch vài hôm Xuân lại về
Vui Xuân ai nỡ dứt tình quê
Nhảy đầm loạn xạ là Xuân hả?
Lắc đít chổng mông tội Xuân ghê
Phương Ðông không ai biết Xuân về
Ðau thương đói rách Xuân tỉ tê
Lửa Xuân chiến thắng đâu không thắp
Nổi gió Xuân về giải phóng quê