cuộc hành hương thầm lặng
Rồi những sớm mai thức dậy
ánh bình minh thắp sáng đầu ngày
những nụ cười ngủ vùi trên môi
tiếng hát yêu thương ngậm ngùi xa vắng
Bỗng dưng buổi mai buồn như tắt nắng
lũ côn trùng từ đất bụi ngoi lên
bỗng dưng người hóa kiếp loài chim
ngồi xếp cánh hót trong lồng tủi hận
Nửa phía trời lưới thù khép kín
làm sao bay đến được bên em
nói hết lời yêu mến
xóa hết ưu phiền
đưa em ra khỏi vùng giông bão
Làm sao bay đến được bên em
trả lại em năm tháng êm đềm
trả lại em ước mơ hò hẹn
cho trái tim nồng thôi hết cô miên
Làm sao bay đến được bên em
nửa phía trời lưới thù khép kín
ôi, những dòng sông xa nguồn nhớ biển
ôi, những con chim xa tổ nhớ rừng
bên kia còn có đủ khoảng trời xanh?
ta nhớ nắng thương mùa hoa chớm nụ
Em đã nén những nghìn đêm nức nở
gởi tấm lòng hò hẹn đến tương lai
ta đã đi qua những nghìn đêm bóng tối
cùng với quê hương
cùng với con người
vẫn lòng thủy chung
vẫn niềm kiêu hãnh
ví dầu đá nát vàng phai.
Rồi những sớm mai thức dậy
Bỗng dưng người hóa kiếp thú hoang
Sống lây lất bên cánh rừng cỏ dại
Nhìn lũ mục đồng nhớp nhúa nghênh ngang
Rồi những sớm mai thức dậy
Đường đi qua trái đắng bốn mùa
Mang thương tích trên hình hài nhức nhối
Ngày đã dài mờ mịt những cơn mưa
Hỡi đàn thú hoang hãy nhìn lên
Những ngọn roi vung từ tay tên nô lệ
Quất ngang lưng mình
Lũ cuồng tín còn biết gì đồng loại
Rồi những sớm mai thức dậy
Bỗng dưng nghe xa lạ tiếng người
Đoàn chiến mã khua xích xiềng trườn tới
Cuộc hành hương tìm đến mặt trời.
Thanh Hóa 1980