Và bỗng nhiên một hôm em đến Hiện ra như ảo ảnh tự trời xanh. Đã làm cho cả hồn anh chết lặng Sự lặp lại đã không bao giờ còn.
Và đơn giản bởi vì anh mơ ước Vì trong đời có rượu, có lá hoa. Và chỉ đơn giản bởi vì có em Trên đời này là người yêu thương nhất!
Và để cho nỗi buồn khổ của anh Sẽ trở nên say mê và sống động Thì tỷ tỷ ngôi sao màu xanh Lấp lánh giữa bầu trời trang điểm.
Và điều bí ẩn vẻ đẹp chân lý Lời giải đáp tìm ra anh xin chịu Vậy mà... Trong cuộc đời - Anh nghe tiếng thì thầm Tiếng xạc xào của những điều chân lý...
Có phải ngươi làm sống lại tâm linh? Có phải ngươi mở ra điều bí mật? Những bài ca thật điên dại, vô tình?.. Có phải ngươi tìm ra những bài hát Và kêu lên: “Trời! Không còn sa mạc!”
Khi gương phản chiếu một điều Không vinh quang, chẳng nỗi đau Chẳng không, chẳng có Và đó là bản chất.
Và anh sẽ đọc em nghe thơ tình Giữa những tiếng thì thầm nghe đâu đó Ở nơi đó anh và em sẽ nằm Trên thảm cỏ dưới bóng hàng cây cọ
Vĩnh biệt! Giờ tên em Anh không còn nhắc đến Không nhìn gương mặt em Và đừng đọc thơ anh
Người Giữ Vườn tiếp Chuyện với "Vũ Trụ Xoắn". Tâm vô thức như một hệ thống ghi chép lại Lưu mọi sự việc diễn ra trong kiếp sống chúng ta Và không có quan toà nào khắc nghiệt hơn chính mình...
Những nhà thông thái từ lâu đi tìm Dấu vết của Chân lý bị bỏ quên Ông là người nghĩ về rượu đầu tiên Rồi ông cạn chén đến giọt cuối cùng Và hô to: “Chân lý đã được tìm!”