cuồng .. nặng .. thêm
chăm chút vun mảnh hồn thơ ngớ ngẩn
như dâng đời, dù vụng, chút ân cần
nhưng con chữ cõng nặng điều u uẩn
gượng vần-vui .. nghe sao quá ngượng ngùng
đã lần vứt nụ cười tươi giả tạo
lại mang chi chiếc mặt nạ tếu-hề
đã tống cổ an ủi ra khỏi cửa
sao rước vào thương hại một đời mê
ngỡ cõi tâm đã trụi trần, rỗng, vắng
vẫn còn đây niềm day dứt băn khoăn
rồi, mỗi ngày, cuồng ... càng thêm ... cuồng nặng
và, như thế, cuồng nặng ... hoá ... điên khùng
ngửa mặt hứng giọt trời trao tặng đất
ráo hoảnh tim sa mạc mãi khô cằn
có giòng cay về môi, xuôi tiếng nấc,
thành sông đêm, mùa lũ, không trăng!
Niệm Nhiên