khi trở lại
Khi trở lại và dòng sông vẫn mở
Bên bờ xưa một hình bóng bơ vơ
Con nước lớn chảy lan tràn thương nhớ
Từ bao năm cây lá đứng mong chờ.
Khi trở lại trong mắt nhìn tê tái
Bên kia bờ heo hút cả trời mây
Và đâu đó dăm mảnh đời thơ dại
Bỗng chiều nay chung một lượt thở dài.
Người trở lại nghe một bờ sông hát
Chuyện cây bần cây mắm lá xanh um
Mùa nước mặn thương đời con tép bạc
Phút giây nào sinh tử rất vô tâm.
Con nước lớn và ròng vô tận
Cuộc trầm luân vô lượng sóng luân hồi
Hỡi em thơ bên bờ cố-quận
Có mùa nào khô ráo cả buồn vui.