cha tôi
Cha tôi chưa quá sáu mươi tuổi
Vần trán đã hằn những vết nhăn
Đuôi mắt nhăn nheo đường chân rít
Sợi buồn bạc trắng chảy lăn tăn
Vẻ mặt trầm tư đượm nét buồn
Thường ngồi lặng lẻ lúc mưa tuôn
Bao nhiêu u ẩn chìm trong mắt
Sầu kéo lên nhau tựa sóng cuồng
Ngày trước cha tôi rất đẹp trai
Phiêu lưu mạo hiểm những năm dài
Bốn vùng chiến thuật giày in gót
Nào biết giờ đây phải đắng cay
Cha tôi buồn lắm nhưng người dấu
Tối tối bên tôi cố mĩm cười
Kể lại tôi nghe ngày tháng cũ
Kỷ niệm buồn đau chốn ngục tù
Mười một năm qua chết cuộc đời
Cha tôi trở lại sống bơ vơ
Thấy mình lạc lỏng ngoài đô thị
Cảnh cũ người xưa quá hững hờ
Hoa Sơn