người thơ
có bao la trọn vòm trời xanh ngát
có dịu êm bóng mát rợp hàng cây
có vi vu ngất ngây muôn gió nhạc
có rì rào lời sóng hát trùng dương
có mây ngàn bồng bềnh trôi khắp hướng
có da diết ngày mưa dội buồn vương
có lơ lửng làn sương khuya giăng lối
có ngập tràn bóng tối vỗ về ta
có vạt nắng long lanh chen khe lá
có kim cương ánh lấp lánh trên cây
có vàng rơi mùa Thu về vội vã
có tiết Đông trùm phủ phố thủy tinh
có tròn vẹn trái tim vẫn nguyên trinh
có dư thừa mớ ngữ vần lẩn thẩn
có ngô nghê nhiều vớ vẩn ươm mơ
có thiếu gì niềm thương, nhớ, mong, chờ
thế nhân bảo người thơ là hàn sĩ
nghèo áo cơm, giàu mộng mị mà thôi
hàn sĩ cười, mắt ngắm áng mây trôi
ta giàu lắm có cả trời và đất!