khi rời san josé
Tặng Ánh Chính và anh Mạc Phương Ðình
Mai tôi về, San José ở lại
Những mặt đường loang loáng nắng ban trưa
Những khóm lá xạc xào khua nỗi nhớ
Núi vàng hoe tháng bảy Hạ sang mùa
Thương biết mấy những đồi cao lũng thấp
Núi chập chùng sương xuống lạnh hôm mai
Ðường Cali ngút ngàn xe tấp nập
Chiều qua đèo gió lộng tóc ai bay
Mai tôi về, San José ở lại
Một chút tình rơi rớt phố Lion
Chiều sương lạnh ướt nỗi buồn quan tái
Vầng dương rơi hờ hững áng mây hồng
Thương biết mấy những con người phiêu bạt
Ðến nơi đây sống nốt đoạn đời thừa
Cây cằn cỗi thêm một lần kết trái
Nắng dịu hiền ấm lại những ngày mưa
Mai tôi về, San José ở lại
Con tim khô thoi thóp nhịp mong chờ
Bên kia biển là quê hương réo gọi
Nỗi quan hoài sóng vỗ nát hồn thơ
Bước một bước, xa thêm ngàn dặm thẳm
Núi lam mờ hay mắt đỏ tôi hoen
Vườn nho xanh vươn mình trong nắng ấm
Người cúi đầu câm nín nỗi hờn ghen
Ngỡ bắt được mảnh trời xanh tuổi nhỏ
Trên mái đời sấp ngửa ngói âm dương
Chợt thức giấc nghe gà xao xác gáy
Tưởng chừng như xóm cũ cuối con đường
Nên quay bước hồn tan trăm mảnh vụn
Ðau như ngày gạt lệ bỏ quê cha
Cảm ơn đời một lần vui héo hắt
Cảm ơn người đã rộng cửa chờ ta
Mai tôi về, San José ở lại
Vẳng trong hồn gà gáy giục bình minh
Chút kỷ niệm vương trên giàn hoa giấy
Cúi đầu đi trong nước mắt vô tình
Vũ Ðình Trường
San José, cuối tháng 7/03