duyên nợ chúng mình
Chiều thu gió động lá vàng bay.
Anh nhớ quê hương dáng em gầy
như cành liễu rũ buồn vương-vấn
một mối tình xa sợ nhạt phai !
Em đã khóc than nhiều tháng ngày
từ khi thổ-lộ tình đắm say
yêu anh tha-thiết dù ngăn cách
và nguyện với lòng chẳng đổi thay.
Anh cũng khổ sầu nghĩ đến em
biến thành lệ chảy mắt hàng đêm
làm hoen gối lẻ buồn đơn lạnh ,
trống vắng trong lòng anh nhớ em.
Duyên nợ chúng mình quá khắc-khe !
Tâm tư hai đứa rất não-nề !
Nhịp cầu Ô Thước sao chưa bắc ,
có phải vì Nguyệt lão còn e?
Mong một ngày mai đẹp nắng vàng,
anh sẽ bên em vẹn ước-mong
để cùng âu-yếm trong nồng ấm
bù lại chuỗi ngày khóc nhớ thương.
Hoàng Hôn Cô Đơn