Không phải da diết nhớ. Chẳng phải khao khát chờ. Cớ làm sao vẫn mơ. Được cùng người nói chuyện. Thế rồi ta lại sợ. Người có chăng thờ ơ. Là cuộc sống bận rộn. Hay tránh ta đến giờ. Biết bao lần lắng lại. Mưa bão tàn phá...