nhớ
Không phải da diết nhớ
Chẳng phải khao khát chờ
Cớ làm sao vẫn mơ
Được cùng người nói chuyện
Thế rồi ta lại sợ
Người có chăng thờ ơ
Là cuộc sống bận rộn
Hay tránh ta đến giờ
Biết bao lần lắng lại
Mưa bão tàn phá tâm
Ta thở dài quay bước
Bao giờ đến ngày mai