lối vào tim em
Anh lần mò lặn ngụp nơi muôn ngàn mạch sống tim em
tim đàn bà huyền bí như rừng thông ẩn đầy hoang dã
những chốn tâm linh còn tinh khiết
những bước chân nai trên lá giòn rướm máu
Ngỏ vào tim em
anh đạp phải mùa phơi tóc
đen mun sợi cỏ tình còn thơm mồ hôi đất
lòng em lá ngủ bên thềm
gió hiên lùa ngực nóng
Em khép mi mạ xanh chờ lúa mới
anh khép ngày buồn - chạy trốn lửa bàn chân
Vào tim em
trời xẫm nhì nhằng
màu trời bơ vơ mà trinh trắng
Trinh trắng như đôi mắt cô bé Nguyệt Thanh buồn thênh thang giọng hát
Những dày vò anh chạy trốn quá khứ
Những móc sắt em ghen
cắn xé lòng anh chảy máu đen thành dòng sông rửa tim
Anh chợt thèm môi em mật đắng
sau những cơn ghen
môi em hiền hơn cụm lá non
mằn mặn dòng lệ khô cạn nguồn trên gò má mịn xanh um
..... ừ ... ! Em cứ ghen
anh đã ghiền những dòng lệ khô như bạch phiến!
Những giòng lệ nhọn như gai gái mười bảy
Đổ từ bờ mắt biển người đàn bà ba mươi bảy
Đường vào tim em
anh lần mò uống trăng róc rách lòng bàn tay nước suối
thảo mộc xoè - hứng sương lơi lả
Đêm đôi môi em là lửa
mắt thủy tinh thẹn thùng ủ trên gò má đỏ ao
Đêm trái tim em vừa mở cửa
Linh hồn anh mong manh như ngọn đèn dầu
treo nửa vòng trái đất
Cơn bảo lòng mười bốn đong cứng lạnh tanh
giọt sương đêm trong suốt
mõi mòn
rỉ rã chờ môi em thiêu đốt
Em thương thật thương
đêm nay
anh nắm bàn tay em
mình chạy trốn mặc cảm tội lỗi đang nẩy mầm xanh um
những tội tình rễ bám vào dĩ vãng
trổ cành xót xa!
Em ơi!
Đường vào tim em giọt máu mừng lồng ngực anh rỉ đỏ
mà sương mù sợi tóc em dâng hiến là hơi đốt lửa xanh
địa ngục tim anh rát bỏng!
Mùa phục sinh gục đầu
anh mong mình được chết!
15th April 2006