đêm xuân thương con thiêu thân
Giống lông cánh phận mình nho nhỏ
Chết là yên , chết chỗ quang minh
Phải chăng thảng thốt đã đành
Mà trong dúng dắng xem tình dễ đâu
Chữ trí năng trước sau giữ vẹn
Thời buổi này chẳng bén lợi danh
Đèn chong chừng cũng thương mình
Thân tàn ra bụi, lệ tình chưa khô .
(Bản dịch của Hoàng Tạo )