em đến từ đêm xuân
EM TỪ ĐÊM XUÂN
Em à!
Em nói em là bình rượu cổ
Ủ men nếp cẩm bốn ngàn năm
Bấy mùa tương tư trong hầm đất
Giông tố mưa sa cũng ngại ngần
Một buổi lạnh tay môi khô khốc
Lời ai khe khẽ dốc bầu tình
Ồn ào vách đá rung huyệt đạo
Em ngồi đan tóc bỗng chông chênh
Lầm lũi mong chờ... Khóe mắt rưng
Bước chân ai bước giữa ngập ngừng
Gật gù ôm em gọi kho báu
Thất thểu mang về ủ rét đông
Ừ rằng!
Anh biết em là bình rượu cổ
Dấu mình nơi ấy hoài lặng im
Bao năm cô độc nào ai uống
Bổi hổi chăng còn buốt giá tim
Bất chợt xuân này anh gặp em
Ngay khi tâm trạng rớt bên thềm
Lối đường tối tăm em cứu vớt
May mắn vô cùng em hỡi em!
Nắp mở hương tình nghi ngút bay
Nõn nà trong đáy có đâu hay...
Tay ai mát rượi xoa xoa má
Thức tỉnh cơn mê của tháng ngày
Nên...
Thời gian mê mải vấp lưới tình
Bây giờ gỡ bỏ xóa chênh vênh
Nguyện mãi yêu em và mãi mãi
Sống trọn bên nhau, ta với mình.
9/11/2019
Tg: Nguyên Như