chơi vơi
(Viết tặng Chị BPh & N.Đ.T.Vân)
Chơi vơi chơi vơi chơi vơi
Cho em tự khúc à ơi cùng người
Phượng rơi phượng rơi phượng rơi
Để em hứng giọt tả tơi xuống đời
Lỡ mai về lại bên trời
Gót vương tơ tưởng một thời viễn du
Ngày lên đêm cúi xuống từ
Chiêm bao lạc lõng hồ như mấy lần
Có ai biết lá từ trần ?
Có ai nhận thấy một lần hoa đau ?
Gởi đôi mắt thật lặng sâu
Gởi đôi tay lại để lau lệ người
Môi em nói miệng em cười
Nhưng trong em khóc tơi bời niềm riêng
Bụm tay rưng rức bên thềm
Nghiêng vai gánh hết một khiên oan lòng
Về chưa dẫu xác thân còng
Em môi nứt rạn ròng ròng đáu đau
Lòng em trước cũng như sau
Nghĩa ân một đoạn nhớ sâu một trời
Ngại ngần không nói nên lời
Trong em có lẽ một đời chẳng quên
Nhỡ mai đỏ phượng rơi thềm
Em con chim cũng tử bên cội đào
Sóng lòng biển vỗ hôm nao
Ngùi trong tâm tưởng giấc nhào đêm đen
Nỗi niềm ơi ngọt lời mềm
Cho em giấc ngủ vơi rêm mấy mùa
hxưa