áo lụa chiều xưa
Nhè nhẹ dừng chân phồn hoa hội
Thị trấn không gian chốn giữa đường
Có điều gì dường như tủm tỉm
Cánh én băng ngang lúng liếng đùa
Chẳng biết đã vào sắc thu chưa
Nơi đây sao có mỗi hai mùa
Hạ qua đông đến chưa tan giá
Rét mướt về hay bão tố lùa
Thành phố mùi hương thật dịu dàng
Nhà ai thoang thoảng tiếng lần tràng
Khẽ đưa trong gió câu kinh kệ
Hơi tỏa nương theo ngát giữa ngàn
Tháng bảy trời ngâu hiu hắt ghê
Cơn mê đời đẫm đẫm đam mê
Đưa tay chắp chắp câu kinh khổ
Giải thoát lòng ra chốn siêu siêu
Treo áo trần ai đứng bên đàng
Bàn tay nào vén nốt mùa sang
Sau khung cửa nhỏ buôn buốt lạnh
Vẫn thấy viền môi se sắt là
Ngan ngát hôm nao vạt thi đề
Chân ban sơ ngỡ bước lần về
Bài thơ bỏ ngỏ câu dang dở
Áo lụa chiều xưa ngơ ngẩn bay
Ngập lụt chiều loang viễn khách ơi
Đầm đầm ngấn lệ giọt tả tơi
Rẻo áo sương pha màu bàng bạc
Vin cành đem xuống gói sao rơi...
hx