biết đến bao giờ
      
      
      
      
        Ngày xưa tượng đá muôn đời đứng 
Tay bế con thơ ngóng đợi chồng 
Ngày nay cũng có bao người ngóng 
Vò võ ôm con hận tủi lòng 
Mải miết đợi ai chẳng trở về 
Vó câu rời rạc chốn sơn khê 
Người đi biền biệt mờ sương khói 
Có nhớ gì không những hẹn thề? 
Thắp sáng bên đời những nén nhang 
Khóc người ngã ngựa chốn quan san 
Hương trầm nghi ngút trong trời vắng 
Chứng dám tình ai vẫn đá vàng 
Ba mươi năm lẻ vẫn màu tang 
Đất nước vì đâu lại ngổn ngang 
Thầm hỏi lòng đau đời viễn xứ 
Bao giờ lịch sử lại sang trang?