nụ cười
Ngỡ chừng ta đã có lần đứng đó.
Ngôi tháp cổ,
Những đường gạch
Ráp vuông vắn, thẳng tắp đến lạ kỳ.
Như một ngày buồn vui qua mau trọn vẹn
Ngỡ thời gian thiên cổ động
Và thấy mình xiêu đổ giữa giấc mơ dị lạ.
Ừ,thì đã một lần như vậy!
Ta quên bỏ mất cuộc rong chơi…
Em… bình an đến lạnh lùng như cơn lốc xoáy đảo điên trên tuổi
Và anh vẫn đứng đó như ngôi tháp cổ… mục rã, thách thức thời gian.
Anh vẫn đợi em nơi hẹn cũ…
Nơi hẹn cũ… giữa ngã tư đường.
Con đường dài trăm năm tưởng chừng đi không đến
Thân tàn mạt kiếp níu kéo tháng năm
Ta nhầm lẫn trong phần tâm tưởng nhỏ nhoi tội nghiệp
run rẩy bất thường,
Như mặt trời đỏ chiều say ngất ngưởng vô tâm dại
Và nơi đó ta vẫn miệt mài đợi miết
Tàn kiếp!
Như nỗi thống khổ của lòng dối trá ôm ấp chút thật thà.
Như con đĩ bóng đã về chiều hùng hồn tung hê lời tình giữa chợ.
Ừ nhỉ! Nhưng không… ta vẫn bình yên trong nỗi lo âu chấp chới cùng mưa gió.
Và trăm năm cố gượng dậy thắp cho mình đóm lửa còn đọng sót hôm qua
Giữa tàn tro lạnh lùng ngao ngán
Như hơi tàn kiệt giật mình nguyền rủa lúc tàn khuya
Và con đường dài thêm chút nữa
Nỗi đợi cũng dường như dài hơi ngày tháng
Ngày tháng chất chồng… chắp nối triền miên.
Ta mặc
Dòng đời và thời gian cứ đuổi nhau đi hun hút
Như trận cười nghiêng ngả đến vô duyên.
Và con đường trăm năm kia dần kết thúc,
Còn lại dấu chấm tròn đen lung linh qua cơn lốc trắng
Cơn lốc trắng cứ mãi hát say ngã đổ dài.
Em đã đến… em đã đến
Tựa hồ như nụ hôn gắng gượng đến vô thường,
Rồi cười phá lên như ngọn nến bình an thắp sáng cơn mộng dài dằng dặc
Tắt lịm giữa hôn mê tối…!
Và nơi đó chỉ còn mình ta đợi, ngày tháng dài níu kéo xô nhau.