tiễn em
Tiễn em… ngày vắng.
Chiều hối hả, cơn mưa xanh
Tuôn mau… rung thân lá tơi bời bên lối.
Mưa mau,
Mưa mau như nỗi đau tình cờ.
Ta bắt tay nhau,
Bắt tay nhau lần cuối như lời chào tạm biệt!
Rồi cúi mắt đi,
Đi không hò hẹn…
Đi đến nơi chính em không hình dung nổi lấy một điều:
Cỏ cây, hoa lá… cả thu đông nữa!
Đi mải miết đến vô cùng trống trải
Và nỗi trống trải chừng không định ra nỗi bất an trùng mịt.
Con đường dài mất hút tầm nhìn mù ngọn gió.
Gió thổi mạnh xé tan câu nói gở,
Cơn gió mạt kiếp,
Thổi tê lạnh cắt từng mảng da thịt lớn.
Đi đến đó,
Đi đến đó trên đôi chân cháy bỏng đạp thời gian…
Thời gian đen mốc đùa cợt tuổi lỡ đường
Bất chợt đâu đó trong em… lùi lại, nhìn thời gian trốn chạy,
Như tìm lại vết tích mình vừa đánh rơi,
Như viên đá lỡ tay ném vào hư vô, khẽ chạm vỡ thời gian động.
Rồi cúi mặt đi,
Đi như cơn dông thất thần xô bạt thân đá cuội,
Nhưng đá dường như đã qua đời.
Rồi cúi mặt đi,
Như lời đoạn tuyệt.