ai điếu trần viết minh thanh
Tối hôm qua
từ nơi cửa sổ phòng tôi
tuyết xuống
tuyết rơi trên những cành tùng
có tiếng đập cánh
rất khẽ
của con chim trốn tuyết
tuyết không ở lâu
những bông hoa trắng nhỏ
nhỏ dần
nhỏ dần
tan thành nước
không còn tiếng động nào
một không gian
trắng toát
tối hôm qua
trong gian phòng ở bệnh viện
nàng thở
thở nhỏ dần
nhỏ dần
nhỏ dần
hơi thở tan vào không gian
không còn tiếng động nào
tồn tại
máy đo tim kéo đường ngang im lặng
những giọt máu thôi không ứa ra
những mũi kim thôi ấn xuống
những chiếc ống
những sợi dây
câm nín nhìn nhau
chiếc khăn phủ giường kéo lên
kéo lên
kéo lên
phủ kín nàng
một không gian trắng toát
cả căn buồng lặng im
duy nhất tiếng tim chàng
ngơ ngác đập!
(gửi Thức, khi Minh Thanh qua đời)
tmt ( Jan.5th, 2009)