lặng lẽ một chiến binh già
Lặng lẽ bên đời ta lặng lẽ
Bạn xứ người hỏi chuyện gió mây
Nhắc chi ta một thời son trẻ
Mà cúi đầu mắt ướt môi cay
Thuở chiến chinh mưa dầm, nắng giải
Đêm trắng, hào sâu pháo ngập trời
Máu chảy, xương trơ ngày nắng cháy
Chiều rừng xác ủ dưới sương rơi
An-Lộc đỏ trời, đồi Quốc Tuấn
Khe Sanh đi mãi chẳng đường về
Đồi máu sôi chín tầng căm phẩn
Charlie tan hàng lửa rực chiều mê
Lặng lẽ bên đời ta lặng lẽ
Bạn tứ phương đâu biết nẻo tìm
Cuối tháng tư gục đầu nói khẽ
Trần gian ơi đau rát từ tim
Mưa chiều xuống trại thù, vuốt mặt
Xiềng khua vang khúc, hận trời đày
Nước nát, nhà tan trừng đôi mắt
Đau đời ta lệ ứa đầy tay
Hàng binh lớp lớp, tù lơ láo
Lầm lủi đi dưới ngọn đòn thù
Ta đâu phải thứ người cơm áo
Sinh bất phùng thời, hận thiên thu
Lặng lẽ bên đời ta lặng lẽ
Bạn ta ơi! ngày một ta buồn
Mỗi tháng tư qua, đâu còn trẻ
Mà hiên ngang dựng một sa trường
Áo trận mối nhâm đường chỉ đứt
Giày đinh nát đế thấy mà thương
Ba mươi năm hơn lòng ray rức
Sá chi đời ta khúc đoạn trường
Lặng lẽ bên đời ta lặng lẽ
Hết một đời người lặng lẽ đi
nguyễn-thanh-khiết