đêm cuối, cùng thế kỷ
Ta về qua ngõ vắng
đêm tối lửa tắt đèn
ví xưa đừng hẹn ước
đâu bận lòng nhớ mong .
Ngõ quen giờ bỗng lạ
người gần giờ bỗng xa
rót tràn chung tiễn biệt
uống tràn nỗi can qua .
Mai rồi ta mạt kiếp
hồn còn vương vấn sầu
đêm cuối, cùng thế kỷ
lệ biết chảy về đâu ?
Thắp đầu môi ngọn thuốc
đốt mãi tình không già
sao nghe hồn giá buốt
thương trái tim không nhà .
Đêm nay trọ quán vắng
men buồn thấm ướt mi
cố nuốt cơn mộng đắng
ôi còn đâu! Xuân thì ?
Ta về qua ngõ hẹp
hồn miên man buồn
đêm cuối, cùng thế kỷ
bỗng dưng thèm: Cố nhân!
Đức Phổ
(99-2000)