lục bát tháng 10
Trong tim
ơn em nặng bước chân đi
ơn đời trái ngọt từ khi trở mùa
ơn ta tranh, thủ, hơn, thua
ơn người nuôi, dưỡng, vẫn chưa đáp đền
Hương lang thang
chiều trên phố lạnh mùng năm
tiễn cha tiễn mẹ lãnh phần mồ côi
ngẩn ngơ năm tháng đứng ngồi
chợt lo khi nỗi buồn tôi tìm người
Quê quen
chim bay về tổ tối rồi
tôi về có bát cơm rời ăn thêm
có canh mướp đắng rất hiền
có quanh giấc ngủ mộng quên phố người
Vốn liếng
em cười nửa miệng anh mê
cười luôn răng khễng anh về tương tư
tại anh máu nhuộm tứ thơ
cho nên chỉ biết nằm mơ là cùng
Thêm lần nữa
thu này quên nhớ nhớ quên
quê người bén rễ vẫn niềm lưu vong
núi sông thủ sẵn trong lòng
nhìn nhau cho núi sông mình tàn phai
dìm mau tiếng thở thở dài
về thôi về vết thương hoài luân lưu
Được cái ngọt ngào
em lên thăm phố đìu hiu
làm anh lúng túng quanh chiều gió lay
từ ngày bạn với cơn say
là đêm thao thức là ngày hoang mang
quờ tay tưởng chụp muộn màng
ai dè tầm với đọng ngàn hỏi han
Về cũng 10 năm
về đây vui nỗi đợi mong
vui con phố níu vui lòng lãng du
vui tiếng hát vui lời ru
vui hai mầu tóc vui như chưa từng
mặc ai tiếng muối tiếng gừng
ta cười theo những bao dung thanh nhàn