người dưng
Người dưng bất chợt qua đường
Chiều vương dáng nhỏ tôi vương nụ cười
Vương thêm một chút bồi hồi
Bâng quơ câu hát... người ơi ước gì
Lòng tôi rạp một bóng si
Đổ dài theo dáng em đi dịu dàng
Đêm về thức nhớ lang thang
Thả thơ theo gió đi hoang kiếm tìm...
Cảm ơn em phút lặng im
Cho tim khẽ đập những niềm ngu ngơ
Trắng tay còn nỗi đợi chờ
Dẫu hy vọng mọc bên bờ sông Ngân
Người dưng ơi, nhẹ bước chân
Tôi e ngại lắm mùa xuân hững hờ
Nhẹ chân kẻo lỗi nhịp thơ
Kẻo sương buồn sẽ giăng mờ lối đi
Trời nghiên - em chớp hàng mi
Đảo điên - tôi vấp rễ si sóng soài
Người dưng ai biết chăng ai
Tình tôi giờ đã rạc rài hư hao...
Ừ thôi, trắng giấc chiêm bao
Tôi ôm nhân ảnh đi vào cõi mơ
Gia tài tôi chỉ bài thơ
Trải hồn ra giấy bây giờ... người dưng
Huỳnh Đức Toại
(Đà Lạt)