chiêm bao địa ngục
Nhưng mấy hôm nay giấc mơ của tôi bão - Những giọt mưa khổng lồ,
Nắng thì có màu nâu và chiều đêm nặng nề sẫm xịt.
Một người đàn ông và một đứa bé trai đang dọn đi chiếc bàn tròn,
"Dẹp! Dẹp! Dẹp đi!" Giọng hắn khô, cáu kỉnh và lạnh lẽo.
Đứa bé câm lặng và phục tùng, cử động nhanh như máy.
Họ biến mất nhưng cơn bão vẫn còn, tôi đứng trong cái vòng tròn xi măng nơi trước đó là một nửa quả đất,
Những giọt mưa lớn như ngón chân rơi xuống,
Chung quanh núi non ảm đạm không còn cây.
Tôi biết chẳng còn ai quanh mình nữa cả,
Tôi biết không còn chim bay, không còn một đoá hoa nào sẽ nở.
Ôi đêm, cái màu chì đen nặng nề rùng rợn,
Không còn ai không còn ai nữa quanh đây,
Không gian nhờ nhờ khí chết - Không còn cả những linh hồn chẳng biết bám vào đâu để trở về sự sống.
Tôi vùng ra giấc mơ vùi mặt vào chiếc lưng em xua đuổi,
Hãy để em tiếp tục ngủ - Giấc cuả em vô tư,
Nhưng mấy hôm nay giấc mơ cuả tôi gầy,
Thịt da đã mất rồi chỉ còn xương xẩu.
Nó đứng lêu khêu, gió thổi qua run rẩy,
Những tờ giấy trắng thả bay bay.
Trong hốc miệng, tiếng khan khào - Những âm thanh cuối kia đang đuối,
Những tờ giấy rụng như lá cây.
Giấc mơ ôi quá gầy, một thân xương lẻ loi cô độc,
Trên đường phố không người đi qua, không có ai hiện hữu
Không còn ai tồn tại.
Tôi vùng ra giấc mơ, buổi sáng xám mây,
Những con chim ngơ ngác buồn rầu - Không tiếng hót.
Ở nơi nào chiến tranh - Đang tiếp diễn, đang sôi sục, bắt đầu,
Những gì tất cả đều đang biết trước
Ngay cả những con chim bé bỏng ngoài tường rào cũ kỹ kia cũng đang biết trước,
Chúng đang chắc lưỡi thở than.
Em ở đâu, hơi ấm cuả tôi?
Những ngày chúng ta còn sống sót.
■
Ôi điên loạn, huỷ và tự huỷ, những đàn ông tròng mắt làm bằng kim loại,
Lỗ tai nhựa, tim chứa đầy thuốc súng,
Những kẻ hung hăng hèn nhát, giải quyết mọi vấn đề bằng hành động giết và tự giết,
Và những đàn bà tiếp tục mỉm nụ cười rờn rợn cuả những người mẹ đang chuẩn bị giết những đứa con,
Tất cả những đứa con đã được sinh ra trong cuộc hôn nhân đớn đau cuả chủ nhân và nô lệ
Hãy giải phóng tôi ra khỏi những ác mộng này,
Hỡi những đàn bà nô lệ!
Xin hãy giải phóng tôi ra khỏi sự nô lệ cuả các người, xin hãy
Để chúng lại sau lưng - nô lệ và nỗi buồn, lòng căm giận,
Tôi thèm nhìn sớm mai bầu trời xanh,
Những đứa bé trai hiền lành cầm tay những đứa bé gái không mong manh vui tươi chạy nhảy như chó nhỏ như mèo con,
Như tôi như chúng ta, những ngày tuổi thơ không cháy xém đi trong súng đạn.
Hãy giải phóng tôi, hỡi những đàn bà nô lệ!
Xin di tản ra khỏi những chiến trường - lò thiêu.
Ôi cơn điên đang quá đỗi,
Họng các người đã khan, tiếng chúng tôi đã khản.
Đau đớn biết chừng nào, nước mắt chảy hoài không cạn.
Hãy cứ để cho họ giết hãy cứ để cho họ chết,
Những đàn ông huỷ và tự huỷ,
Tròng mắt làm bằng kim loại, lỗ tai nhựa, tim đầy thuốc súng,
Họ không biết khóc.
Hãy di tản ra khỏi khu vực những chiến trường - lò thiêu,
Hãy để những tiếng cười gằn man rợ ấy sau lưng sình thối cùng ruồi nhặng,
Đừng ngoái đầu, đừng trở về chôn cất.
■
Nhưng tự do là tự do cho chính mình hay tự do cho tất cả?
Tôi giận dữ như đang sắp nổ.
Ôi hèn hạ, mấy tỷ con người rượt hiếp đàn bà, trẻ thơ, da đen và thiểu số,
Bọn đuổi theo chỉ để dập đi những điếu thuốc lá, nhưng lại đang khép nép cúi đầu trước bọn đeo cà vạt, lũ sắc phục.
Quyền bính thay là những ngón tay trỏ,
Chúng chỉ việc nhúc nhích,
Thế là một triệu viên đạn sẽ lên nòng,
Thế là những dãy nút điện sẽ được bấm,
Thế là hàng ngàn hàng chục hàng trăm ngàn con người sẽ bị giết.
Ôi hèn hạ, tôi tìm lục trong mắt người,
Những ngày này, chiến tranh, nơi nào đang tiếp diễn, nơi này đang sôi sục đợi bắt đầu,
Tôi muốn thấy một cái gì như là niềm phẫn nộ,
Tôi thèm nghe dù chỉ một tiếng rít, nếu không là gầm thét:
"Ngừng! Ngừng! Ngừng tay!"
Không thấy,? không thấy, không thấy, không,
Ở trên những con đường tôi đi qua, sáng, trưa, chiều nay,
Vẫn là những đàn bà trễ ngực và hở rún,
Những cái váy những cái áo xẻ sâu tận đùi mời gọi,
Những đàn ông quạu cọ kệch cỡm vênh váo,
Những tiếng còi xe tải rú lên doạ nạt kẻ đi đường.
Những đứa trẻ con ngây thơ ơi, cứ nhảy nhót líu lo, không biết gì về những điều đang xảy ra và sắp tới,
Và những cặp mắt láo liên cuả những kẻ muốn sống lâu trăm tuổi,
Cứ trừng trừng nhìn điếu thuốc cuả tôi.
Tự do là tự do cho chính mình? Trước hết, đó là một thứ tự do tương đối.
Khi tất cả đều bị trói,
Kẻ đầu tiên phải được cởi trói chính là ai?
Nếu có một bầu trời,? vì sao tôi phải chúi nhủi trong một cái hộp bít bùng, phải trốn mọi con mắt rình mò để hút vài điếu thuốc lá?
Lúc này là lúc người ta phải soi mói những sợi khói,
Hay những quả bom nguyên tử? sắp làm mặt đất nổ tung?
Lúc này là lúc nào, những mặt người gầy gò ảm đạm đang chờ đợi những cái chết tức thì và tập thể,
Và những con cá sấu - Nước mắt chúng làm tôi nghiến răng.
Những đứa bé sẽ, sắp sửa, bị đưa vào lò sát sinh
Và bọn cha mẹ đang nhe những hàm răng ra khoe,
Nhỡn, lởm chởm, "Xem này, chúng ta có biết khóc!"
Lúc này là lúc nào,? thực trộn chiêm bao?
Em đang ở đâu,? bàn tay dỗ dành trên mắt môi, tôi phải hút thêm thuốc lá.
Những con cá sấu thì gầm gừ,
Mỗi điếu thuốc là một khắc giây sự sống,
Mi đừng để chúng ngửi thấy mùi một điếu thuốc đang đốt.
Nó làm chúng kinh hãi, hơn là mùi cuả khói xe, thuốc súng, và
mùi khét cuả thịt da cuả những kẻ đang chết cháy,
Ở New York, à, sắp là Trung Đông, và kế đấy...
Tự do là tự do giây phút này, cho chính mình thôi?
Thứ tự do tương đối này sao nhỏ nhoi quá đỗi.
Lúc này là lúc nào,? có thực và chiêm bao,
Sao những sợi thần kinh tôi cứ căng ra chẳng gì xoa dịu nổi.
Sắp rồi, phải không? Những quả bom đã được chế xong và thế là người ta, con người, đang chờ đợi.
■
Vâng, đúng rồi, tôi sắp nổ tung!
Máu tôi sẽ toé ra, thịt xương tôi sẽ vỡ toang, từng mảnh nhỏ bay đi bắn đi như pháo.
Bàn tay tôi nơi này, bàn chân tôi nơi kia, chẳng ai còn nhận ra đôi mắt tôi đã bao nhiêu lần đã cứ nhìn đăm đắm,
Chúng chỉ còn là những bầy nhầy chất lỏng màu đen.
Chẳng ai nhìn thấy đôi môi vẫn cứ nhoẻn cười trước kia cuả tôi đâu nữa,
Những chiếc hôn thầm lén đã tan tành.
Bầu trời, bầu trời, mi có còn xanh?
Cái nhìn em có còn buồn, bàn tay em còn lạnh?
Tôi run rẩy níu một lần cuối cùng những sợi tóc em đen mảnh,
Bằng những tế bào sắp khô vữa cuả tôi. ?
Trân Sa