không đề
Tôi vẫn thầm mong gặp lại tháng Năm
Tinh khiết những đóa hoa màu trắng
Mở nhè nhẹ trên lòng tôi yên tĩnh
Mùa hạ ấy xa mùa hạ ấy xa rồi.
Em đi bên tôi mơ hồ thoáng nét cười
Vòm long não xanh non màu ngọc bích
Giá tôi có thể quên giá mà quên được
Biết làm sao để đừng nhớ về em.
Và tôi đi chầm chậm dọc Hương Giang
Trời trong suốt dòng sông trong suốt
Huế đẹp đến tưởng chừng không có thật
Bao nhiêu người đã yêu đã hạnh phúc khổ đau.
Mùa hạ ấy xa rồi bây giờ em ở đâu
Thành phố rộng đường tôi không thuộc hết
Hoa vẫn trắng những cánh màu thanh khiết
Mùa hạ ấy xa mùa hạ ấy xa rồi...
Ngô Thế Oanh – 1983.