hạt rơi của chiều
Gió có lạnh đâu mà thấy se lòng
Lá sắp đổi mùa từng cánh rơi thao thức
Nhớ mắt môi ai gửi trao hôm nào
Thế là chiều rơi cứ thế mênh mông
Yêu vô cùng sao cứ ngỡ như không
Để chiều rơi đối diện mình day dứt
Mơ lại mơ tóc bay chiều ngược gió
Gió lộng gió lộng phía ấy vô tình
Chiều ơi chiều ơi bùng lên nỗi nhớ
Mây xám giăng ngang mưa lại ghé về
Chiều rơi chiều rơi câu thơ lạc mất
Lời chiều chưa ngỏ - đôi môi ta gầy
< của Mưa >