viết về anh người chiến sĩ 434 bđq
Tháng ba năm một chín bảy lăm
Tôi tròn mười lăm tuổi
Tuổi đời rất non, da thịt ngọt nắng sương
Cha mẹ tôi vui cảnh rẫy nương
Dưới chân đèo Mang Yang, lộng gió
Một xóm thưa dân nằm dài theo con lộ
Một nắng hai sương và kề cận chiến tranh
Rồi một hôm trên những chiếc xe mang đầy bụi đỏ
Ngang qua làng, đám trẻ nhìn theo
Lính mình về đông lắm, chúng hò reo
Trong khoảnh khắc thôi
Các anh biến mình vào đồi núi
Đêm hôm đó khói lửa mịt mù trời
Trên những đỉnh đồi tiếng đạn bom gầm thét
Tôi thấy thương các anh như bản thân mình
Vì các anh chấp nhận hy sinh
Cho dân chúng bình yên sinh sống
Vài hôm sau các anh xuống núi
Rải quân xa xa bảo vệ xóm làng
Tình quân dân sâu đậm muôn vàn
Bỗng dưng, từ hướng Pleiku vọng về nhiều tiếng nổ
Nhìn các anh vội vã ra đi tôi không cầm nước mắt
Một người trong các anh xoa nhẹ đầu tôi
Nín đi em, thôi đừng khóc
Các anh đi chưa biết ngày về
Em phải ngoan đỡ đần cha mẹ
Ngày trở về, các anh ghé lại thăm
Trên vai áo các anh chiếc đầu cọp thêu đen
Với những chiếc râu màu đỏ
Những chữ số 43/4 BĐQ sống mãi trong tôi
Mặc dù tôi không hiểu đó là gì
Chỉ nghe lòng hoang vắng
Bao giờ các anh trở lại
Để cao nguyên đất đỏ mãi trông chờ
Cô bé mười lăm giờ khôn lớn
Dõi mắt về xa, khắt khoải đêm ngày
Thời gian như nhè nhẹ rớt trên vai
Đã làm đổi thay tất cả
Nhưng sao lòng cô bé mãi vấn vương
Nhiều đêm tự hỏi lòng cô quạnh
Hay đã thương rồi anh BĐQ
Giờ nầy các anh ở đâu, còn hay mất
Giọt nước mắt âm thầm thắm mặn bờ môi
Còn lại gì đây sau tháng tư đen, sau cuộc đổi đời
Tất cả chỉ là lừa dối
Cứ mỗi độ tháng tư về lòng như bão nổi
Thương quê hương và tưởng nhớ các anh
HoaMaiViệt