ta vẫn cùng em nhận vết thương
Chiều ngang tay với xoắn mù
hiềm nguyên tấu khúc ngật ngừ hỏa châu
đắng lòng chim đậu về đâu
thiêu con sáo sậu cháy đâu lời nguyền
Tạng kinh nằm thở cật duyên
vẫn phương hướng loạn lần chuyên chính kềm
tim hoa nậm ngát bờ rèm
điều nguy khốn mặc xin bên cửa mời
Âm u tay gõ cửa đời
vang miền cô tịch váng cời địa linh
nghìn ta là cõi vô hình
là tâm bất hoại vẫn nghinh phong hồi
Ở đi quằn quại xoay thôi
làm sao cắt được cái tôi mù lòa
sao không nằm giữa chính tòa
giảng rao thượng đế hỏi qua trụ thiền
Ăn chay hay mặn cũng phiền
sát na sinh tử tạo ghiền nhược mê
điều ta đi ở càn khuê
nghìn cây biển thước tràn quê láng bày
Hận mang nhau lại chẳng hay
miệt hoang thiên địa tô say điển vàng
hoàng hôn lá úa miên man
đồ tha hương lận ma hoang nằm chầu
Vết thương nằm dấu loang châu
đắng sầu non nước nhược cau ngạn kề
tìm ra kinh kệ ngủ mê
thành hoang quách dựng thân kê gối đầu