cuối xuân thì
vàng son ấy ngậm hờn xa vắng
một gánh đời nghiêng trĩu trên vai
đường vĩnh khứ độc hành câm lặng
cố quận ơi cách biệt ngàn mây
người đất trích lênh đênh nửa mộng
phố đêm qua dằng dặc u hoài
nhìn phía trước đèn khuya hắt bóng
cuối xuân thì là khói sương phai