bao giờ
ngựa qua song có bao giờ trở lại
thăm ngàn sau lũng thấp xuống trăng mờ
mùa biệt xứ đổ sầu chôn tuổi dại
giá băng về làm tuyết rụng hoang sơ
trong khoảnh khắc là thời gian ở đấy
qua là qua khôn thấu tỏ huyền cơ
giòng ảo mộng đưa chân không ngần ngại
có bao giờ người sống thực trong mơ
đầu sóng vỡ bạc pha màu bích hải
cồn xanh dâu đã chết tự hôm xưa
trời miên viễn nhớ điên cuồng tê tái
có và không còn mất đến bao giờ