cuối năm ngồi bó gối, khoanh tay ở quán
cuối năm ngồi bó gối, khoanh tay ở quán
hỏi tàn cây sao rụng hết tháng, ngày
hỏi cụm mây xám cuối chân trời lẩn quẩn
luyến tiếc gì mà lơ lửng trên nhánh cây
cuối năm ngồi nhâm nhi tờ lịch cuối
miệng lầm bầm: sao rủi nhiều hơn may
lục ví, moi tiền mua cuốn lịch mới
lòng khấn thầm: mong có chút đổi thay
cả năm qua lon ton theo sợi tóc
của người dưng: mượn, cột túm chân mình
để thu về vàng xác lá trong tròng mắt
và, gió đông ùa khô nhánh thất tình
để chiếu, mền cuộn đìu hiu trong góc
và, thu mình vào một xó, lặng thinh
cả năm qua mưa nhiều hơn nắng đổ
làm phố phường ủ mốc rêu tương tư
nơi anh ở, căn phòng như hầm, mộ
mà mỗi ngày khâm liệm một bài thơ
lũ âm binh lảng vảng quanh, thường gặng hỏi
sinh vật nào mà sống rất ơ hờ
suốt một năm, trôi mãi ngày gió, bão
nghe con tim nhịp lơ láo, thẩn thờ
trời và đất chẳng chút lòng trắc ẩn
giông tố hoài! làm sao nhện giăng mơ
trong năm, thường ở quán giả hành khất
lăm le xin hạnh phúc của đất, trời
trời và đất đang xoay tròn tất bật
bèn hỏi em: dự phần vào cuộc chơi
em ban, phát chút khoảng đời quay quắt
dành mang về nuôi thèm, khát chưa nguôi
ngồi ở quán, khoanh tay, bó cái cuối năm
mỏi tay đốt thuốc vẫn chưa hết những thăng, trầm
chút tình tự em lì xì, biết: may, rủi!
chắc mẩm sang năm lại bầu bạn với lặng câm
Nnguong
sáng ngày 01/01/03
(tác giả giữ bản quyền)