cánh vạc lẻ loi
thôi người về với phố biển tương tư
tôi trở lại bên góc đời chật vật
đâu biết có niềm đau, đau quá thật
buốt vào lòng là tiếng nấc vô âm
tay vụng về níu kéo một vầng trăng
trăng xa lắc, người càng xa lăng lắc
tôi quay mặt giấu buồn vào đuôi mắt
dài lê thê ... dãi mây xám ngang trời
nén vào lòng từng đợt sóng mù khơi
để nghe biển nồng nàn ôm chân núi
ơi cánh vạc lẻ loi vùng xám hối
chơ vơ bay trĩu nặng một khung sầu
k.