không tha thứ
Tặng T. và H.
Anh tìm thấy chính mình rồi đánh mất
Giống như tóc thề, em nuôi rồi lại cắt.
Lầm lỗi thay tên bằng lãng quên
(Nhưng sám hối đâu chỉ cần cúi mặt...)
Số phận chỉ là con số không hình hài
Sao anh cõng suốt đời đến nhàu nát hai vai.
Vẫn biết, đôi khi tha thứ không cần thiết
Nên khoảng lặng đêm nay em đã giữ thật dài.
- Thì cuối con đường là một ngã ba
Nhưng em biết không, hành trình đã rất xa.
Nhất là khi hai đứa mình tim đã mỏi...
Khoảng lặng vỡ òa.
Có gì khác nhau
giữa củ hành và một nỗi đau
Khi cả hai cùng làm nên nước mắt?