bài thơ không đặt tựa
      
      
      
      
        riêng tặng những linh hồn trẻ thơ đang chết ở quê tôi 
khi đòn roi nghiễm nhiên hoành hành trong lớp học 
những đứa trẻ lớn lên buồn thiu với còi cọc trái tim 
khi thầy cô hống hách ra oai làm đại bàng gác cửa 
đám học trò bình thường 
giữa cặp lận dao găm 
khi chú công an nhân dân không diễn nổi vai trò làm bạn tốt của dân 
đồn bót hiển nhiên ai hóa phép biến thành địa ngục 
khi vị hiệu trưởng khả kính ngày xưa giở trò vô học 
trẻ thơ phải dập bầm khủng hoảng tấm hồn non 
khi đứa trẻ sơ sinh được ân tặng miếng băng keo dán thẳng vào mồm 
và gã bộ trưởng thường khi lắm lời bỗng dưng ngậm họng 
loạt loạt trường mầm non cuộn trào quẫy sóng 
loạt loạt kế hoạch chương trình xuất kinh phí chuyển xoay 
khi người cha già bi bô vì lợi ích mười năm trồng cây 
nằm thiêm thiếp phơi mình giữa ngôi đền (cơn điên rồ thế kỷ) 
những lợi ích trăm năm hóa thân loài ngạ quỷ 
đói ngấu khát dồn khật khừ múa vuốt nhe nanh 
khi lũ nô lệ choắt cheo từng bầy xuôi nam xin ăn 
để bố mẹ lợp thêm cho căn nhà ở xứ bắc xa xôi làng quê đình huỳnh mái ngói 
thượng đế mù lòa không nhìn ra trên những tấm thân gầy còm ốm đói : 
chọc tai khoét mắt lọi khuỷu bẻ răng 
khi tôi hòa vào câu thơ dìu dịu khói sương 
máu đã thấm ướt những linh hồn tơ non vất vưởng 
khi tôi nắm tay em ngân rung giọng thầm thì ca tụng 
ở góc nhà thương kia 
một đứa bé sắp buông xuôi trần gian mười tám tháng 
chực lên trời...