đêm hỏa táng
Kịch thơ
Các Vai
Huyền Trân Hoàng Hậu, Dũng Tướng, Nữ Tỳ
Cảnh Nội Cung Huyền Trân Hoàng Hậu .
Nữ tỳ:
Đêm nay đêm cuối cùng tang lễ
Giàn hỏa thiêu đã sẵn sàng rồi
Hoàng hậu sẽ theo cùng Hoàng đế
Hiến mình cho tục lệ muôn đời
Ngọn lửa sẽ vô tình xóa hết
Hóa tro tàn nhan sắc giai nhân
Người sẽ chói lòa qua cái chết
Trong lòng kính phục của toàn dân
Hoàng hậu:
Lửa sẽ cháy tan sầu góa bụa
Trả hồn ta về lại cố hương
Chết còn hơn sống buồn kết tủa
Suốt đời vò võ kiếp tha phương
Nếu cái chết chính là số phận
Để giữ yên bờ cõi thanh bình
Ta thanh thản cúi đầu chấp nhận
Cam đành tự nguyện chịu hy sinh
Dũng tướng:
Không thể yếu hèn thêm lần nữa
Như thuở nào nén lệ chia tay
Nàng không thể dẫm chân vào lửa
Ta sẽ đưa tình vượt trùng vây
Ta liều chết để nàng được sống
Cho dẫu trời ganh ghét hồng nhan
Chưa đi hết một đời hoa mộng
Hóa công ơi sao nỡ bạo tàn !
Hoàng hậu:
Thân thiếp đã hoa tàn nhụy rữa
Hà cớ gì chàng cứ chung tình
Thà để thiếp tắm hồn trong lửa
Lấy lệ mình tắt lửa đao binh
“Hai châu Ô Lý vuông ngàn dặm
Một gái Huyền Trân đáng mấy mươi “(thơ cổ)
Non sông đã thêm về hoa gấm
Còn tiếc làm chi ngọc vỡ rồi
Dũng tướng:
Ta sẽ lấy đất bằng sức mạnh
Bằng tài trai chinh chiến sa trường
Để nhi nữ chịu nhiều bất hạnh
Ta khinh mình, khinh cả Quân Vương
Không xứng đáng mang danh dũng tướng
Nếu như không bảo vệ được nàng
Đâu chỉ vì tình riêng tơ tưởng
Tự ái này dân tộc chung mang
Hoàng hậu:
Khắc Chung hỡi xin chàng đừng nóng
Để nhân dân hai nước lầm than
Phải đâu tham hai Châu lớn rộng
Mà Vương huynh gã thiếp bẽ bàng
Chỉ vì Phụ Vương xưa đã hứa
Đem tình nhi nữ kết bang giao
Lời định ước hơn ngàn vó ngựa
Dẫu đau cắt ruột, lệ tuôn trào
Dũng tướng:
Vẫn biết lệnh vua không canh cải
Xưa đã kềm ta thốt tiếng yêu
Nhưng trong lời Tiên Vương hứa ấy
Đâu có buộc nàng lên giàn thiêu
Người chồng bệnh hoạn làm nàng khổ
Niềm vui đâu được mấy mùa xuân
Lại phải theo chân người vắn số
Tục lệ sao nghiệt ngã bội phần
Hoàng hậu:
Vì thiếp sinh ra là Công chúa
Chẳng tự định tình như thường dân
Dẫu khoác ấm êm ngàn nhung lụa
Gió sầu vẫn lạnh cả châu thân
Có ai thấu hiểu tình cô độc
Yêu người lại cố ngoảnh đầu đi
Rồi đêm khắc khoải vùi mặt khóc
Cung vàng điện ngọc để làm chi !
Dũng tướng:
Ta cứ tự hào mình anh dũng
Mà không giữ nổi bóng người thương
Tiễn đưa nàng lòng ta ướt sũng
Lệ như độc dược xót can trường
Một lần vuột mất tình đã khốn
Hạnh phúc hôm nay quyết phải giành
Hay là nàng cùng ta bỏ trốn
Nếu không, cam máu nhuộm Chiêm Thành!
Màn 2 /8
Các Vai:
Phó Tướng, Dũng Tướng, Hoàng Hậu
Phó tướng:
Thuyền ta ngoài khơi buồm căng sẵn
Quân sĩ chống chèo không ngơi tay
Chỉ cần một khoảng thời gian ngắn
Là sẽ trở về quê hương ngay
Nếu như ra đi thật êm thấm
Trời đất quỷ thần đều không hay
Quân Chiêm sẽ không kịp ngăn cấm
Tướng quân,Hoàng Hậu sớm sum vầy
Hoàng hậu:
Hai tiếng sum vầy như rót mật
Hai tiếng quê hương càng ngọt ngào
Trời ơi là mộng hay là thật
Giờ ta phải quyết định làm sao ?
Ở lại hay quay về cố xứ
Ta đã có quyền lựa chọn ư ?
Tại sao ta vẫn còn do dự ?
Tại sao lại lấn cấn chần chừ ?
Dũng tướng:
Có gì mà nàng còn nghi ngại
Giữa thiên đường địa ngục hai bên
Cái chết dành cho người ở lại
Ra đi là hạnh phúc vững bền
Ra đi để tìm về quá khứ
Lãng mạn tình trúc mã thanh mai
Nàng ơi hãy bên nhau nếm thử
Vị yêu thương bù đắp tương lai
Hoàng hậu:
Chàng người đại diện cho thượng quốc
Đến đây trong đón tiếp tung hô
Đâu thể vì nợ tình uất ức
Lén trốn đi như kẻ tội đồ
Còn sĩ diện quốc gia dân tộc
Còn hận thù khơi dậy chiến tranh
Còn thảm cảnh dân lành tang tóc
Ta riêng tư hưởng thụ sao đành
Dũng tướng:
Ta mặc kệ người đời chê trách
Ta không cần biết đến thế gian
Ta bất chấp ô danh sử sách
Bởi vì ta đã quá yêu nàng
Cuộc sống vốn phù du ngắn ngủi
Nặng chi trách nhiệm gánh lên mình
Vất bỏ hết cùng ta gần gũi
Đừng để đìu hiu mãi chữ tình
Hoàng hậu:
Ôi lời nói nồng nàn dấu ái
Thôi thúc tim rung đập nhịp dồn
Dẫu sao cũng yếu mềm con gái
Môi cần quyến luyến một nụ hôn
Hồn xưa ngỡ nằm yên trong kén
Bỗng dưng hóa bướm phút hồi sinh
Hương say đắm vẫn đầy nguyên vẹn
Tình lung linh nhưng đã hiện hình
Dũng tướng:
Lời tình tứ say hồn chi lạ
Lòng khô sa mạc đã rơi mưa
Tim như muốn vỡ cười ha hả
Niềm vui đầy quá chứa sao vừa
Hãy tin vào đôi tay rắn chắc
Bảo bọc đời nàng mãi ấm êm
Ta vĩnh viễn chung tình son sắt
Ru giấc hương hoa mộng êm đềm
Hoàng hậu:
Bởi trái tim yêu khôn ném bỏ
Lòng người xuân nữ vẫn xuân tình
Cho dẫu vô tri như lá cỏ
Cũng hằng khao khát ánh bình minh
Hồn sắt thép tung hoành thiên hạ
Vẫn đoái hoài yêu đóa hải đường
Mắt bỗng cay giòng ngâu lã chã
Vì cánh hoa này đã phong sương
Dũng tướng:
Nàng đã hy sinh cho nghĩa lớn
Trong ta thánh nữ vẫn nguyên trinh
Đâu phải vì vườn chen màu bướm
Mà vội chê bai cả sắc quỳnh
Ngày trước thuyền đưa tình xa bến
Nhánh hồng nàng chiết ở bên song
Bốn mùa quanh quẩn đi rồi đến
Tim ta luôn nở thắm bóng hồng
Hoàng hậu:
Chàng cứ ôm tình trong cõi mộng
Thiếp ở phương xa cũng nghẹn lòng
Mới biết trời cao và đất rộng
Cũng không bằng bể ái mênh mông
Ngoài kia đêm nay trời gió lộng
Chắc sẽ bốc cao ngọn lửa hồng
Người chết nằm im nhưng người sống
Đớn đau này chịu nổi hay không ?
Màn 3/8
Các vai:
Dũng Tướng, Hoàng Hậu, Vương Gia, Nữ Tỳ
Dũng tướng:
Chắc nàng đã xong rồi lựa chọn
Mau mau dời gót ngọc ra đi
Hành lý cũng chẳng cần thu dọn
Ta phải nhanh chân thật cấp kỳ
Đừng để châu trầm trong đáy nước
Đừng để lửa thiêu sắc ngọc huyền
Ta sẽ đưa nàng về cố quốc
Đọc tình thơ thay sách thánh hiền
Hoàng hậu:
Dù tâm ý nghe chừng thông suốt
Bước chân không tránh khỏi bùi ngùi
Vầng kim ô màn đêm đã nuốt
Bóng tối xin chầm chậm dập vùi
Để ta kịp rời xa cái chết
Giữ hình hài huyết mẹ tinh cha
Tự viết lại đời mình đoạn kết
Có yêu thương sum họp một nhà
Vương gia:
Đã sắp sửa tới giờ hành lễ
Hoàng hậu còn vội vã đi đâu
Trước linh cửu vương huynh cúng tế
Sao người chưa đến đọc kinh cầu
Hay người định trốn về nước Việt
Cắt đứt tình giao hảo bao năm
Nếu lòng người xem thường trinh liệt
Chớ trách gươm vàng bén nhẫn tâm
Nữ tỳ:
Hoàng hậu xin đi mau kẻo muộn
Con sẽ liều thân để cản đường
Thân xác giữa đất người ngã xuống
Tản mác chiêu hồn tụ cố hương
Báo đền ân nghĩa con cương quyết
Giữ chân người đến máu cạn tuôn
Vương gia hỡi dẫu người có giết
Hai tay vòng ôm chặt không buông
Vương gia:
Ta không muốn giết người vô tội
Tình thế đành buộc phải ra tay
Dù hy sinh mở đường khai lối
Đừng mong ai thoát khỏi nơi này
Chọn cái chết báo đền ơn chủ
Thật là người trung nghĩa xưa nay
Nhưng tục lệ hàng ngàn năm cũ
Đâu để ai phá bỏ một ngày
Hoàng hậu:
Chân chưa đi mắt nhìn thảm cảnh
Lòng thản nhiên quay gót được sao
Máu đã đổ trên đường trốn tránh
Máu sau này chảy ngập chiến hào
Chinh chiến phá điêu tàn tất cả
Vợ mất chồng, mẹ sẽ mất con
Chẳng lẽ vì mối tình vương giả
Khiến dân lành đau khổ héo hon
Dũng tướng:
Đừng để hy sinh thành vô ích
Đi mau dù lòng nặng xót xa
Với thanh gươm tài ba vô địch
Xác kẻ thù ta sẽ bước qua
Phó tướng hãy xông lên phía trước
Đưa nương nương nhanh chóng rời thành
Ta bọc hậu cản binh truy rượt
Đánh quân Chiêm một trận tan tành
Hoàng hậu:
Vương đệ ơi dằn cơn oán giận
Lưỡi gươm đừng nhuộm máu hiền nhân
Cứu nữ tỳ ta xin chấp nhận
Chết theo hầu tiên đế Chế Mân
Em hãy buông tay thôi vô lễ
Mau cúi đầu tạ tội Vương gia
Rồi về quê nhớ chiều bóng xế
Nở đóa quỳnh ấy chính hồn ta
Nữ tỳ:
Phận nô tỳ có gì đáng kể
Tấm thân hèn đáp tạ nước non
Nếu lây lất sống đời hoang phế
Sao cho bằng chết rạng sắt son
Tình chủ tớ con xin trả vẹn
Bằng tấm lòng mãi mãi trung thành
Con sẽ tự lao vào gươm bén
Để lệnh bà còn bước đi nhanh
Vương gia:
Ôi hối hận dù mình không giết
Gươm vô tình vấy máu anh thư
Một cái chết hào hùng oanh liệt
Khiến tim nghe xúc động mềm nhừ
Thôi Hoàng hậu lau giòng ngọc lệ
Về quê hương đất nước Tiên Rồng
Ta lấy xác nữ tỳ thay thế
Cũng cam lòng lỗi với tổ tông
Hoàng hậu:
Cảm ơn nhân nghĩa nơi Vương Đệ
Chịu cho ta rời khỏi nơi này
Nhưng rất tiếc giờ thì quá trễ
Quyết định rồi ta ở lại đây
Người con gái bình thường dân dã
Còn làm cho tổ quốc sáng danh
Ta thân phận mẫu nghi thiên hạ
Mà làm sao nhơ nhuốc cho đành
Màn 4/8
Các Vai:
Dũng Tướng, Hoàng Hậu, Vương Gia
Dũng tướng:
Huyền Trân hỡi vạn lần không thể
Ngọn lửa thiêu nóng đến hãi hùng
Để nàng chọn con đường như thế
Thà trên đời đừng có Khắc Chung
Mỗi bước chân nàng lên giàn hỏa
Sẽ dẫm tim ta vỡ vụn tình
Vương gia đã mở vòng cương tỏa
Nàng lại đem dây tự buộc mình
Hoàng hậu:
Khắc Chung hỡi thiếp càng không thể
Tham kiếp người chịu nhục mỉa mai
Thà chết với nụ cười ngạo nghễ
Ngọn lửa thiêng thắp sáng đêm dài
Thiếp sẽ đứng vững trong lửa đỏ
Lòng không hổ thẹn trước tiền nhân
Và hậu thế ngàn đời sẽ rõ
Tấm lòng trinh liệt của Huyền Trân
Dũng tướng:
Nàng có nghĩ lòng ta đau đớn
Bởi duyên tình tưởng hợp lại tan
Ôi thế giới mênh mông rộng lớn
Không cho ta một chỗ bên nàng
Vẫn biết tình xưa là hư ảo
Rất khó giữ người trong cánh tay
Sao vẫn ngập tràn bao sầu não
Để trái tim đau mãi đọa đày
Hoàng hậu:
Trả lại đời ngọc ngà nhung lụa
Trả lại trời tất cả đắng cay
Trót lỡ sinh ra làm Công chúa
Đành khóc thương mình số không may
Dẫu ai có bắc cầu Ô thước
Vẫn chẳng đưa người qua sông Ngân
Sóng gió Thiên Hà sao biết trước
Thuyền chở tình đi đắm bao lần
Vương gia:
Xót thương thay mối tình oan nghiệt
Khiến kẻ bàng quan cũng ngậm ngùi
Nếu xưa Vương huynh mà sớm biết
Chuyện cầu hôn chắc sẽ chôn vùi
Mỹ nhân ai muốn gây sầu khổ
Có lẽ tại trời sắp đặt thôi
Hoàng hậu cứ trở về cố thổ
Chuyện nơi đây đã có ta rồi
Hoàng hậu:
Khắc Chung hỡi tên chàng khắc mãi
Tận đáy tim tù ngục son vàng
Nhiều lúc giận mình sao tệ hại
Ở bên chồng mà nhớ tình lang
Bao nhiêu lời thánh hiền đã dạy
Nhi nữ vâng theo một chữ tòng
Lòng canh cánh tình chàng như vậy
Đạo vợ chồng thiếp lỗi phải không
Dũng tướng:
Giờ cánh cửa lồng son rộng mở
Chim hãy bay cho thỏa ước mơ
Đời tự do xin đừng để lỡ
Vút trời cao hạnh phúc đón chờ
Đã hết rồi đường ngăn lối chặn
Cũng chẳng còn đầu mối chiến tranh
Tình bất chiến mà tình đã thắng
Tim yêu thương hơn cả bạo hành
Vương gia:
Hoàng hậu nếu trách mình có lỗi
Nén trầm hương khấn trước linh sàng
Hồn linh thiêng thứ tha hết tội
Vì vương huynh yêu chỉ mình nàng
Trước mặt ta người từng trăn trối
Để nàng về cố quốc bình an
Nhưng lòng ta bất bình ngặt nỗi
Nên mới gây sự thể lỡ làng
Dũng tướng:
Nếu ngài đã tỏ bày như thế
Trước khi đưa hoàng hậu trở về
Mời người đến vong linh bái tế
Cho trọn tình vẹn nghĩa phu thê
Ta sẽ tâu lên vua nước Việt
Tiến hành ngay nghi lễ quốc tang
Tình hai nước càng thêm thân thiết
Như môi răng đùm bọc vững vàng
Hoàng hậu:
Ôi Chế Mân lòng chàng cao cả
Không yêu thương vẫn cảm phục tình
Lấy cái chết theo chàng đền tạ
Thiếp nghĩ mình cũng đáng hy sinh
Khắc Chung hỡi khi chàng về nước
Cho gửi lời thăm hỏi Vương huynh
Chàng nên kiếm bạn đời chung bước
Đừng thiên thu đau khổ một mình
Dũng tướng:
Đã bao năm ôm tình chờ đợi
Một ngày vui sum họp bên nàng
Giờ hụt hẫng bi thương vời vợi
Tim suốt đời buồn trắng khăn tang
Ta sẽ không còn nuôi hy vọng
Được nhìn nhau đầu bạc răng long
Chỉ có thể gặp nàng trong mộng
Vết thương lòng sâu hút chân không
Màn 5/8
Các Vai:
Hoàng Hậu, Vương Gia, Dũng Tướng
Hoàng hậu:
Khắc Chung hỡi nếu chàng là thiếp
Lối nào đi trọn vẹn mọi đàng
Sợi chỉ hồng làm sao nối tiếp
Khi tơ vò trăm mối ngổn ngang
Lúc chưa được Vương gia cho biết
Vẫn hững hờ ân ái Chế Mân
Giờ thấu hiểu chân tình tha thiết
Lòng bỗng dâng xúc động bội phần
Vương gia:
Ta thường trách Vương huynh hoang phí
Xây lầu vàng gác ngọc cho ai
Đã để mất hai châu Ô Lý
Mà giai nhân mắt chẳng đoái hoài
Xưa U vương xé ngàn cây lụa
Mua nụ cười Bao Tự dễ đâu
Sắc không là sóng mà vây bủa
Nhận đắm chí hùng bậc mày râu
Dũng tướng:
Ta với Chiêm vương cùng số mệnh
U uất mà yêu bởi vì sao
Đồng cảm với người chung tâm bệnh
Trên đầu chữ sắc một nét dao
Ngày mai Vương gia lên ngôi báu
Thay thế Vương huynh giữ sơn hà
Ơn đức hôm nay xin ghi dấu
Hai nước từ đây mãi giao hòa
Hoàng hậu:
Trời cứ chăng dày thêm bóng tối
Lễ nghi hỏa táng sắp mở màn
Tạ ơn Vương đệ lần sau cuối
Huyền Trân đà chuẩn bị sẵn sàng
Lửa nóng mà lòng sầu giá lạnh
Trách trời hay trêu ghẹo người ta
Cứ tưởng chỉ riêng mình bất hạnh
Nào hay đau khổ lại chia ba
Vương gia:
Vương huynh yên giấc đời mệnh bạc
Giờ chắc vong hồn cũng ủi an
Chén rượu trần gian ngày xưa lạt
Đã đậm yêu thương dưới suối vàng
Hoàng hậu đã nhận tình tiên đế
Mắt biếc thôi trầm nét ủ ê
Trái tim rung cảm đong thành lệ
Nuối tiếc lòng ai nhỏ não nề
Hoàng hậu:
Chế Mân hỡi khi chàng còn sống
Thiếp mãi riêng buồn đến vô tâm
Lạnh lẽo đồng sàng nhưng dị mộng
Hay đâu chàng cũng khổ âm thầm
Thờ ơ chăn gối yêu thương đó
Mới biết mình đây quả dại khờ
Hạnh phúc trong tầm tay ruồng bỏ
Vói hoài không tới ánh trăng mơ
Dũng tướng:
Chớ nên dằn vặt mình như vậy
Biết thế nào là dại với khôn
Bởi trên quỹ đạo tình yêu ấy
Có định luật riêng của tâm hồn
Như ta cả một đời uy vũ
Cũng mộ địa sầu tự vùi chôn
Giữa cõi hư không tình ủ rủ
Tim tan trong gió dập mưa dồn
Hoàng hậu:
Khắc Chung nếu như chàng thương thiếp
Hãy vui lên quên bóng hình này
Hồn xưa xin hẹn sau một kiếp
Sẽ trả nợ tình đã trót vay
Đời thiếp khác gì cơn mộng dữ
Ngơ ngác tàn rồi cuộc chiêm bao
Nhân gian còn bao nhiêu mỹ nữ
Thiên thai đừng để mất lối vào
Dũng tướng:
Ngày mai cô quạnh về phương cũ
Ta lại lê thân thất thểu buồn
Nắng nào sưởi ấm hồn bão lũ
Đập đàn gác kiếm vọng hồi chuông
Còn ai nhan sắc rơi vào mắt
Khi lệ đã nhòa bóng mây giăng
Tâm đem gội rửa chờ Phật dắt
Chống gậy tiêu dao cõi vĩnh hằng
Hoàng hậu:
Sao chàng đòi lánh xa cõi tục
Tiêu chí anh hùng náu thiền môn
Lấy câu kinh kệ làm hạnh phúc
Đời trai ngang dọc vội vàng chôn
Chữ Trung chữ Hiếu chưa trả hết
Cửa Phật là nơi cứu khổ đời
Đâu phải chốn quên tình đã chết
Mà gửi thân vào hỡi chàng ơi
Màn 6/8
Các Vai:
Dũng Tướng, Hoàng Hậu, Vương Gia
Dũng tướng:
Cảm ơn những lời vàng ngọc ấy
Thức tỉnh hồn ta phút bi quan
Ta hứa đặt tình chìm xuống đáy
Hai vai nâng gánh nặng giang san
Bắc phương vẫn lăm le thôn tính
Ta sẽ không buông trách nhiệm mình
Giữ cho biên cương luôn ổn định
Quê hương vang mãi điệu thái bình
Hoàng hậu:
Thiếp cũng cảm ơn chàng thấu hiểu
Nặng tình non nước nhẹ tình riêng
Ước thệ năm xưa xin kết liễu
Khoảng khắc chia tay bớt muộn phiền
Nếu như duyên nợ còn chưa dứt
Hẹn gặp nhau trong bước luân hồi
Ta lại tìm nhau từ ký ức
Yêu bằng tiền kiếp tự xa xôi
Vương gia:
Cảm ơn hoàng hậu lòng đã quyết
Kính phục ta dâng trọn nỗi niềm
Tự nguyện vì Vương huynh tuẫn tiết
Nàng thành Thánh nữ của dân Chiêm
Ta quỳ thay mặt toàn dân tộc
Lạy người xương thịt biến thần linh
Hiến đấng tối cao viên huyền ngọc
Hào quang chói lọi đức hy sinh
Dũng tướng:
Ta cũng nghiêng mình thay dân Việt
Cung kính đưa người hóa thiêng liêng
Tên tuổi từ nay thành bất diệt
Rạng ngời thanh sử mãi thiên niên
Ai có đi vào trong ngọn lửa
Mới hiểu nàng can đảm thế nào
Ai có tim mình cầm dao cứa
Mới tỏ lòng ta chết ra sao
Hoàng hậu:
Trọng lễ Huyền Trân không dám nhận
Vương đệ xin người hãy bình thân
Thật ra chỉ là tròn bổn phận
Của người vợ thảo với phu quân
Khắc Chung lời chàng vừa mới hứa
Đã lại để lòng chất ngất đau
Đừng chứa buồn đầy tâm trí nữa
Hãy đổ hết tình khỏi tim nhau
Dũng tướng:
Vẫn muốn hồn phai nhanh mộng cũ
Nhưng tình đâu dễ xóa hư không
Hình bóng người yêu hằng ấp ủ
Như nét phù điêu chạm trổ lòng
Nhất là đêm nay đêm tử biệt
Ngọn lửa đem nàng vĩnh viễn xa
Định mệnh âm dương đầy khắc nghiệt
Sầu ta kim cổ khó ai qua
Hoàng hậu:
Tình sao cứ làm tim nhức nhối
Nán lại đêm ơi nán lại dùm
Cho ta nói nốt lời trăn trối
Trước khi bóng tối kịp bao trùm
Khắc Chung thiếp xin chàng lần cuối
Đừng ôm ảo ảnh vớt bóng trăng
Đừng mãi quẩn quanh trong tiếc nuối
Đời vẫn mênh mông nét diễm hằng
Vương gia:
“Mỹ nhân tự cổ như danh tướng
Bất hứa nhân gian kiến bạch đầu”
Ôi câu thơ xưa mà nghe tưởng
Viết về hiện tại cảnh thương đau
Ta ra bên ngoài lo chút việc
Đến giờ sẽ đưa kiệu vào hầu
Hai người còn những gì tha thiết
Xin hãy cạn bày tâm sự mau
Hoàng hậu:
Rượu rót mời thay lời từ giã
Nâng ly cho say bớt oán trời
Đêm nay sương cũng rơi nhiều quá
Cùng uống hơ tan lạnh buốt đời
Mắt bỗng mơ màng thành quách cũ
Chân ấm đất đồng lúa vàng quê
Tai văng vẳng tiếng loài tu hú
Như gọi hồn xa lạc lõng về
Màn 7/8
Các Vai:
Dũng Tướng, Hoàng Hậu, Thái Giám
Dũng tướng:
Nàng đã không quên quê hương được
Nghĩa nặng tình thâm vẫn đa mang
Thì ta cũng như toàn đất nước
Làm sao có thể lãng quên nàng
Hồn nàng Hiển Thánh nơi Chiêm quốc
Nhã nhạc lừng hương thắp lửa hồng
Hồn ta chập chờn trong bóng đuốc
Như muốn theo nàng thỏa ước mong
Hoàng hậu:
Khi thân xác thiếp tàn theo lửa
Chàng nhớ đem về chút tro xương
Lăng mộ hoàng gia chôn một nửa
Một nửa vùi sâu dưới gốc hường
Mỗi lần cánh nở màu lụa bạch
Báo tin hồn thiếp ẩn vào hoa
Tắm mát tiếng mưa cười tí tách
Hứng ánh trăng êm ái quê nhà
Dũng tướng:
Ta sẽ làm theo lời căn dặn
Rước hồn nàng về với non sông
Từ đây hàng đêm trong tĩnh lặng
Xin ngồi đối ẩm với hoa hồng
Coi như một chút tình kề cận
An ủi lòng ta bớt nặng nề
Trôi qua một khoảng đời lận đận
Xót xa chồng chất nghẹn cơn mê
Thái giám:
Kính thưa nương nương giờ đã tới
Kiệu ngọc sẵn chờ đón người đi
Văn võ bá quan đang quỳ đợi
Xin người sửa soạn lại xiêm y
Người sẽ ra đi trong lộng lẫy
Trong lòng sùng bái của nhân dân
Trong tiếng tung hô trời vang dậy
Chấn động thương tâm cả quỷ thần
Hoàng hậu:
Mang hết ra đây đồ trang sức
Áo lụa là gấm vóc kiêu sa
Hãy đốt lò trầm hương cháy rực
Ta tẩm hồn thơm ngát như hoa
Ta muốn mình đêm nay đẹp nhất
Trong lửa bùng chói sáng tiên nga
Để mọi người lưu trong ký ức
Hình ảnh người con gái Trần gia
Dũng tướng:
Kiều diễm dáng trâm anh thế phiệt
Xiêm y hào nhoáng ngự thân ngà
Rực rỡ nét mỹ miều gái Việt
Vẻ đẹp làm cá lặn chim sa
Trời đã sinh ra nhan sắc ấy
Lại nhẫn tâm hủy hoại đành sao
Có phải vì trời không mắt thấy
Nên kiếp hồng nhan mãi ba đào
Hoàng hậu:
Khắc Chung hỡi giờ thiêng đã điểm
Thiếp lên đường sang cõi bao la
Chàng ở lại vững vàng tay kiếm
Giúp Vương huynh bảo vệ sơn hà
Cái chết khiến ta hằng kinh hãi
Bỗng bây giờ nhẹ tợ mảy lông
Thức ngộ kiếp người ai cũng phải
Cát bụi lai hoàn thế là xong
Dũng tướng:
Hồn nàng chưa bay lên tiên giới
Tâm đã không còn nhiễm bụi trần
Mặc đời dâu bể nhiều biến đổi
Nàng thoát hẳn rồi khổ trầm luân
Ta về thờ phụng hồn Nữ Thánh
Cứu dân hai nước khỏi loạn ly
Kiếp nạn thà mình nàng riêng gánh
Lòng nhân vô hạn vượt biên thùy
Thái giám:
Nhạc hãy tấu lên cung bậc oán
Kiệu đã khởi hành rước người đi
Củi lửa sẵn sàng chờ hỏa táng
Đóa hồng trên đỉnh núi từ bi
Bỗng dưng trời lặng chìm cơn gió
Sợ bụi vướng cay thêm mắt trần
Tinh tú trên cao không sáng tỏ
Có phải lu mờ bởi giai nhân
Màn 8/8
Các Vai:
Dũng Tướng, Phó Tướng, Vương Gia,
Dũng Tướng, Dân Chúng,
Dũng tướng
Huyền Trân trước lúc chia đôi ngã
Vô lượng tình ta gởi cho nàng
Theo gót sen hồng lên giàn hỏa
Hồn ta làm thảm lót chân vàng
Thấm mát làn da trong biển lửa
Lệ ta hy vọng hóa cam lồ
Hão huyền mơ ước mà chi nữa
Trời ơi mình cũng biến điên rồ
Phó tướng:
Tướng quân xin hãy bình tâm lại
Để nương nương thanh thản ra đi
Ánh mắt thất thần nhìn tê tái
Sẽ níu chân người nặng tình si
Trăng khuyết hạ tuần mây lẫn khuất
Như chẳng nỡ nhìn xuống trần gian
Thảm cảnh thê lương sầu chất ngất
Hằng Nga chứng kiến cũng bàng hoàng
Vương gia:
Tất cả nhất tề cùng châm đuốc
Để cho vòng lửa cháy tròn đều
Lệnh ban truyền mà lòng đau buốt
Phải chi ngừng được cuộc hỏa thiêu
Tục lệ của một thời mông muội
Có lẽ rồi đây phải đổi thay
Để bao góa phụ còn trẻ tuổi
Hết chịu tang thương chết đọa đày
Dũng tướng:
Cột khói bốc cao như nhảy múa
Lớp củi khô dòn cháy thật nhanh
Hơi nóng hun phai vàng cỏ úa
Thân nàng rừng rực lửa cuộn quanh
Chao đảo quay cuồng nơi ta đứng
Tựa đất dưới chân sụp lỡ dời
Ngây dại mắt mở trừng chết sửng
Hồn bay phách lạc ở đâu trời
Vương gia:
Ô kìa sắc lửa sao mờ hẳn
Bàng bạc như sắp sửa lụi tàn
Tướng quân xin tạm dừng cay đắng
Nhìn xem giàn hỏa chiếu hào quang
Hoàng hậu vẫn uy nghiêm đứng đó
Như mặt trời hồng giữa đêm sâu
Ánh vàng đạo đức càng soi tỏ
Kết xá lợi tâm sáng rực màu
Dân chúng:
Quá nhiều điềm lạ đầy thánh thiện
Mây lành ngũ sắc nở vô biên
Giữa khuya bỗng có Cầu Vồng hiện
Như nối phàm trần với cõi thiêng
Bốn phương chư thần đều tề tựu
Rượu đào tiên nhạc đón hồn linh
Cái chết lưu danh vào vĩnh cữu
Xứng đáng cho người chịu hy sinh
Vương gia:
Đêm nay mắt thấy kỳ quan mới
Chợt hiểu thanh thiên cũng hữu tình
Ngôi cao Thánh Nữ dành sẵn đợi
Nên thử thách đời đủ điêu linh
Tất cả mọi người đồng quỳ đọc
Kinh nguyện cầu như tiếng tụng ca
Lửa đã đúc thành pho tượng ngọc
Tinh chất uyên nguyên trắng nõn nà
Dân chúng:
Con dân thành tâm xin Thánh Mẫu
Phép nhiệm mầu phổ độ chúng sinh
Mở đức tin cho lòng nương náu
Cứu vớt đời thoát cảnh vô minh
Người đã nêu gương cho hậu thế
Sử vàng hai nước sẽ ghi chung
Từ trong bão lữa cành nguyệt quế
Tỏa ngát hương thơm đến vô cùng
Dũng tướng :
Cái chết hào hùng và diễm tuyệt
Tăm tối lòng ta sáng tỏ dần
Tình dẫu còn đau niềm thương tiếc
Hồn thoáng nhẹ nhàng chút lâng lâng
Nàng là tiên nữ mang thiên mệnh
Đâu phải loài hoa chốn dương trần
Nên ngọn lửa hồng trời đã định
Cho người hoán chuyển kiếp phàm nhân
Vương gia:
Đêm hỏa táng tưởng chừng thảm khốc
Bỗng thành huyền diệu ấm hồng ân
Từ nơi cỏ úa hoa lá mọc
Đất tro tàn nở lại mùa xuân
Xưa chịu mất hai châu Ô Lý
Đâu hẳn vì mê đắm mỹ nhân
Vương huynh rước về viên ngọc quý
Để thành Thánh Nữ của tộc dân
Dũng tướng:
Đêm nay vĩnh viễn không quên được
Nước mắt lăn trên khóe môi cười
Buồn vui thành bại cài răng lược
Chải cõi lòng ta rối cả đời
Tên nàng sâu khắc hồn dân tộc
Vô tận thời gian chẳng phôi pha
Ngoài trang chính sử còn thương khóc
Trong lời truyền tụng của thi ca
HẾT
Tinh Hoa & Thảo Hiền