thăm lại sông đồng tranh
THĂM LẠI SÔNG ĐỒNG TRANH
Tôi tự mang giấc mơ về với biển
Bần, đước xanh dắt lối lạc lên ngàn
Sông bát ngát mắt em là dung thứ
Mười năm chừ phố chợ đa mang
Hồn tôi tan trong ròng lớn Đồng Tranh
Tiếng hát trong veo neo người bờ bãi cũ
Vai bè bạn vẫn dụm dành chỗ trú
Đôi cánh chiều chở nốt nắng qua sông
Hòn đảo nhỏ tự tìm vào truyền thuyết
Phù sa hồng hào sao gọi Đảo Ông Đen
Lời thơ muộn lượn tròn vành trăng khuyết
Xuồng quay về, tiếc ngẩn giọng cười em
Người cổ tích suốt đời nàng tiên cá
Sợi tóc tôi không hoàng tử nữa rồi
Thương đứt ruột dòng sông lơ đễnh quá
Chiều lục bình, muốn thưa thốt …
lại thôi
ĐCĐ