và luôn ở lại
VÀ LUÔN Ở LẠI
‘đi mãi, không bao giờ đến’
anh đã ngẫm về điều này
trong một thời gian
biết rằng cần thêm một bước nữa
thân cây trơ trụi giữa mùa đông
những nhánh gầy lạnh giá
gió cô đơn thổi qua cánh đồng
nhưng dưới lớp vỏ khô cằn kia
cuộc đời luôn thôi thúc hình thành
những bất hạnh, mất mát
lại bắt đầu cất lên tiếng hát
lặng lẽ tưởng vô chừng
không cần phải đi
hoặc đến
em đã châm rồi, ánh nến
cởi giày ra
đặt túi hành trang xuống
anh ân cần từng hơi thở
sóng cuốn tràn bờ
sóng trở ra khơi
nhưng đại dương kia
luôn ở lại
ĐCĐ