117 - sự kiện và lương tâm
Tin mới lạ từ quê nhà đưa tới
Em đã đi rồi. Thôi vĩnh viễn từ đây!
Anh mỉm cười gượng nhìn về quá khứ
Tuổi xuân thơ, ôi vọng ước còn đâu!
Tin em đi, buồn vui chung cánh đến
Bởi thuở đầu đã nặng trĩu buồn đau
Con nhà nghèo thêm một dạng cô đơn
Hoá thành thơ trước tiền vàng chói lọi
Em đang là đoá hồng rực đỏ
Là hoa cây đời ấp ủ niềm thương
Em là mẹ sản sinh bao mầm sống
Bỗng hoá hàng mua phiên chợ mãn chiều
Có ai ngờ em là kho của
Giữ để làm giàu sau gót chân sen
Những tưởng tạc tên em vào ký ức
Đã khác xa rồi đâu nữa nét xuân quen
Anh hiểu em từ trưa hè năm ấy
Làm không gian cho ống kính em nhìn
Hai cuốn sách, kẻ đưa đường tin cậy
Là hai ngả đường chụm lại để rồi xa
Em đã thương anh qua những bài ca
Lại không thương vì mặt đời em nhỉ
Biết là đau trong tâm hồn thiếu nữ
Đành cầm bằng, dòng nước hững hờ trôi
Người hiểu người không phải qua âm rung
Ta hiểu người qua lương tâm nhắc nhủ
Đau buồn lắm nâng cao tầm suy tưởng
Nỗi buồn riêng bỗng lại hoá thành vui
Đâu có phải trái chín nào cũng ngọt
Đoá hoa nào cũng đượm sắc hương thơm
Lời nói nào cũng là lời chung thuỷ
Hoàng hôn đi hoá lại sớm thanh bình
Em đã đi, tơ duyên mình đã thế
Tầm nhìn xa định hướng bước chân đời
Hoa vô nghĩa trong bàn tay ghét bụi
Đời lụi tàn trong đêm tối âm u ...
Tình hết rồi cũng nên xin ly biệt
Hãy âm thầm vun bón quả mùa sau
Bài học lớn trong kiếp này nghe nhé
Rộng lòng thương để hạnh phúc thêm nhiều
Anh chúc em vào vườn mơ mộng đẹp
Là mẹ những cuộc đời tròn trĩnh tinh khôn
Trong khoái cảm tuyệt vời em vẫn có
Bóng tình xưa in dấu đẹp tâm hồn.
14 - 4 - 1973*