mây trắng nhớ giùm tôi
MÂY TRẮNG NHỚ GIÙM TÔI
Trong thơ tôi trôi mài miệt dòng sông
Nơi tuổi nhỏ bơi qua màu lục bình tím ngắt
Chỉ nhắc mẹ, đã ruột gan quặn thắt
Câu hát nhà nghèo con cò ngậm đi chơi
Trong thơ tôi dào dạt lắm biển khơi
Miếng vỏ ốc thổi tù và gọi sóng
Hồn cha giờ đâu – phải chăng lời gió lộng
Con chưa vóc hình biển cả chừng vơi
Sông hiền thôi, biển sóng của tôi thôi
Bông tím nữa, hoài mờ dần kỷ niệm
Trăm yêu thương thấp thoáng ngoài ẩn hiện
Tôi không nhủ mình
mây trắng nhớ giùm tôi
ĐCĐ